Dư Chu khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc nên buổi chiều cùng ngày khi Dư Ôn Lương đã trở lại trong thôn thì hắn mới mang theo Thần Thần qua nhà cậu chàng thăm hỏi một chuyến.
Rời nhà vài tháng liên tiếp Dư Ôn Lương lại cao lớn thêm không ít, khí chất cũng đã trầm ổn thành thục hơn so với trước kia nhiều, vừa nhìn thấy Dư Chu cùng với Thần Thần liền thân thiết dẫn theo hai người tới thư phòng nói chuyện.
Dư Chu thấy vè mặt cậu ta mặc dù có nét mệt mỏi nhưng lại không có sự suy sụp chán chường nên cũng yên tâm hơn nhiều, hai người hỏi thăm qua lại một lúc thì Dư Chu mới hỏi: "Chuyến đi kinh thành lần này cảm nhận ra sao?"
Hai mắt Dư Ôn Lương sáng tới chói lóa, "Tiểu Chu ca, ba năm sau ta vẫn muốn đi thêm một chuyến nữa."
Dư Chu cũng không cảm thấy bất ngờ, gật đầu nó: "Ngươi có ý chí này cũng là chuyện tốt, Vân Kỳ và A Khương hẳn là sẽ ở lại trong trấn thêm một khoảng thời gian nữa, trên phương diện học vấn ngươi có chỗ nào chưa hiểu rõ cũng có thể đi thỉnh giáo hai người họ nhiều một chút, còn về phương diện khác mà có khó khăn gì thì có thể tới tìm ta."
Dư Ôn Lương hơi ngẩn người một chút, sau đó như nhớ tới chuyện gì đó liền mím môi không để mình bật cười thành tiếng, gật đầu đồng ý: "Vâng ạ, cảm ơn Tiểu Chu ca."
"Ngươi có chuyện gì giấu ta đúng không hả?" Dư Chu nhướng mày hỏi.
Dư Ôn Lương thoải mái thừa nhận, "Qua vài ngày nữa Tiểu Chu ca khác biết."
Dư Chu nhìn vẻ mặt của cậu chàng liền biết cũng không phải chuyện quan trọng gì nên mới không truy hỏi tiếp.
Hai người lại nói tới kế hoạch học tập sau này của Dư Ôn Lương, lúc Dư Chu và Thần Thần chuẩn bị quay trở về nhà thì Dư Ôn Lương lại hỏi: "Tiểu Chu ca à, ngươi tính lúc nào thì đi lên thị trấn?"
"Qua vài ngày nữa đi," Dư Chu nói, "Số mầm giống cây chè nhà ta giâm mấy ngày trước đang trong thời kì quan trọng, cần có người canh giữ chăm sóc, vả lại lần này Hạ Vân Kỳ đỗ thám hoa nên người tới chúc mừng hẳn là sẽ rất nhiều, đợi cậu ta bận rộn hết đợt này rồi chúng ta hẵng qua đó sau."
Mọi người đã thân thuộc tới mức độ này thì đều hiểu rõ Hạ Vân Kỳ và Đào Khương sẽ không để ý chuyện hắn tới chúc mừng sớm hay muộn, cho nên Dư Ôn Lương lại nói: "Đến lúc đó ta đi cùng với mọi người nhé."
Dư Chu về nhà trông chừng thêm vài ngày, sau khi xác định phần lớn cành giâm đã bén rẽ thì mới để Lâm Nhạc ở nhà chăm sóc tiếp, còn bản thân thì dẫn theo Cẩm Xuyên và Thần Thần, còn có Dư Ôn Lương cùng nhau đi tới Hạ gia.
Hạ Vân Kỳ thi đỗ thám hoa nên người tới Hạ gia chúc mừng kéo dài không ngớt, dù cho đám người Dư Chu đã kéo dài thêm vài ngày thì vẫn có những vị khách nhân khác đang ở đây.
Có điều bởi vì quan hệ giữa mấy người họ thực thân thiết, lại thêm người tới có vẻ cũng không phải khách nhân quan trọng gì nên Hạ Vân Kỳ đẩy những vị khách nhân kia cho người nhà mình tiếp đãi, bản thân thì mang theo một nhà Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương đi về viện tử của mình, còn phái người qua gọi Đào Khương tới nữa.
Dư Chu thấy trên mặt hắn có nét vui mừng rõ ràng nhưng sắc mặt lại trắng bệch tới đáng sợ, nhìn qua không khác biệt với trạng thái khi vừa quen biết là mấy, dáng vẻ hư nhược ốm yếu tới đáng lo ngại.
Bởi vậy sau khi hàn huyên được một lúc thì Dư Chu mới quan tâm hỏi: "Ngươi đây là...!lại ốm đau một trận đấy hả?"
"Không phải chỉ một trận," Hạ Vân Kỳ nói lại nhìn vẻ mặt đau lòng của Châu Ninh một cái, nhớ tới dáng vẻ ôm lấy khuôn mặt mình nước mắt tí tách rơi của đối phương trong buổi tối ngày đầu tiên trở lại liền chỉ dám qua loa kể lại tình huống khi đó mà thôi, "Thời tiết kinh thành rét lạnh, trong kì thi hội thì lúc còn ở bên trong trường thi tình huống của ta đã có hơi giống với trong đợt thi Hương trước đó, vừa ra khỏi trường thi liền ốm nặng một trận, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mất một tháng thì sức khỏe mới tốt lên được chút thì lại bắt đầu cho kì thi điện.
Mấy lời tiếp theo không cần nói rõ ra thì đám Dư Chu cũng có thể đoán được phần nào.
Thi điện vào khoảng giữa tháng tư, do thiên tử tự đứng ra chủ trì và được tiến hành ở trong hoàng cung.
Thời gian này đã không còn rét lạnh như trước nữa, chỉ là dưới uy áp của thiên tử lại có phần sách luận cần giải đáp nên hao tổn tinh thần là điều khó tránh khỏi.
Tiếp đó còn có Quỳnh lâm yến, Hạ Vân Kỳ là thám hoa, tại triều đại này có tục thám hoa hái hoa nên hôm đó chắc Hạ Vân Kỳ cũng tốn công tốn sức không hề ít.
Mọi việc tại kinh thành đã được sắp xếp thỏa đáng lại nghĩ tới Châu Ninh đã sắp tới ngày lâm bồn sinh nở nên chắc hẳn Hạ Vân Kỳ lại vội vàng chạy xe quay trở lại.
Vài phen giày vò như vậy, đến cả người vẫn luôn có thân thể mạnh khoẻ như hắn chỉ nghe thôi đã thấy mệt rồi chứ nói chi tới Hạ Vân Kỳ có thể chất vốn đã yếu hơn một chút.
Chuyện tình như thế này thân là bằng hữu thân thiết chỉ cẩn quan tâm qua là được rồi, nếu Hạ Vân Kỳ đã không muốn nhắc tới thì tất nhiên là Dư Chu cũng sẽ không truy hỏi thêm, vậy nên hắn mỉm cười chuyển rời chủ đề nói chuyện: "Ta nghe nói thường thì thám hoa lang đều là người tuấn tú nhất trong số những người trúng nhất giáp là thật sự sao?"
"Nào chỉ có nhất giáp." Người đón lời là Đào Khương vừa bước vào tới cửa, cậu ta một tay kéo lấy Kỳ Tô một tay phe phẩy cây quạt, "Có đem nhị giáp tính chung vào thì ngoại trừ ta là người có thể so bì cao thấp ra, những người khác đều không cách nào so sánh hết."
Hạ Vân Kỳ bất lực nói: "Ngươi đem khoa cử thành cái gì thế hả, đây là triều đình thi cử lựa chọn nhân tài chứ nào có phải..." những lời phía sau có thể là thứ không cách nào đưa lên mặt bàn để đem ra so sánh với khoa cử được nên cậu ta không có nói hẳn ra, chỉ tiếp tục nói: "Huống hồ những người có thể vào được tới thi điện thì cũng đều là người có dung mạo đoan chính cả, nào khoa trương quá mức như những gì người nói chứ."
Đào Khương nhún nhún vai lầm bầm nói: "Cũng chẳng phải chỉ có một mình ta nói như vậy."
Hạ Vân Kỳ thở dài một hơi không buồn để ý tới gã nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Châu Ninh.
Lúc này Dư Chu mới tìm được cơ hội nói lời chúc mừng với Đào Khương.
Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh nói chuyện xong thì bên phía Dư Chu cùng Đào Khương cũng đã hỏi thăm lẫn nhau đầy đủ, Hạ Vân Kỳ quay qua hỏi Đào Khương, "Ta mới cho người qua gọi ngươi chưa lâu mà sao ngươi tới được đây nhanh vậy hả?"
Đào Khương mê man hỏi: "Ngươi cho người qua gọi ta à?"
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của mọi người Đào Khương liền nói: "Vậy thì chắc hẳn là bỏ lỡ mất rồi, ta đoán khả năng cao là hôm nay mấy người Dư huynh sẽ tới cho nên tự mình đi qua đây đấy."
Mấy người trao đổi ánh mắt mỉm cười thật tươi, mặc dù chỉ là sự trùng hợp nhỏ nhưng đều có thể khiến họ cảm thấy vui vẻ cả.
Nguyên một buổi sáng ngày hôm đó thì ba người Hạ Vân Kỳ, Đào Khương cùng với Dư Ôn Lương kể lại cho Dư Chu nghe không ít những thứ ba người kiến thức được trong chuyến tiến bước kinh thành lần này, thậm chí Đào Khương còn chép lại một phần đề thi hội cùng thi điện đưa cho Dư Chu nữa.
Dư Chu cũng kể cho họ nghe một số chuyện trong nhà, ví dụ như khu đất núi dọn dẹp chỉnh lý ra vào năm ngoái đã trồng được bao nhiêu cây đào, hay số cành cây chè giâm lấy giống năm nay cũng đã bắt đầu mọc rễ.
Cuối cùng hắn mới hỏi: "Các người đã có kế hoạch khi nào thì sẽ trở lại kinh thành chưa?"
Hạ Vân Kỳ cùng Đào Khương trao đổi ánh mắt một chút, tiếp đó lại cùng nhìn về phía Dư Ôn Lương.
Dư Ôn Lương giơ tay nhún vai nói: "Ta vẫn chưa nói với Tiểu Chu ca chuyện đó."
Đào Khương nghe vậy thì phe phấy quạt đáp: "Chúng ta không tính trở lại kinh thành nữa."
Dư Chu sửng sốt trong chốc lát rồi mới khó hiểu hỏi: "Ý của ngươi là năm nay, thậm chí là sang năm đều không tới kinh thành nữa ấy hả, chứ không phải chỉ ở lại trong nhà thêm một khoảng thời gian thôi sao?"
"Ừ." Hạ Văn Kỳ cho hắn một đáp án khẳng định, "Sau này mà có đi thì chắc là có chuyện cần làm hoặc là đi du ngoạn thì mới tới đó."
Dư Chu tiếp tục hỏi: "Thế nhưng không phải thám hoa thì nên gia nhập hàn lâm hay sao?" Nói xong hắn lại nhìn về phía Đào Khương nói, "Mà tiến sĩ xuất thân từ khoa cử của triều đình cũng có thể được để cử quan chức mà."
"Mặc dù nói nguyên tắc chính là như vậy, thế nhưng cũng có ngoại lệ," Hạ Vân Kỳ giải thích nói, " Thời tiết kinh thành rét lạnh khắc nghiệt, đại phu nói tình trạng thân thể ta không thích hợp để định cư lâu dài ở đó, huống hồ ta cũng không có hứng thú với chuyện làm quan lại cho lắm.
Trong tiệc Quỳnh lâm yến thì ta đã tự mình xin ý chỉ của hoàng thượng cho ta trở về làm những chuyện mà bản thân muốn làm."
Dư Chu kết bạn với Hạ Vân Kỳ trong khoảng thời gian dài như vậy thì tất nhiên là hiểu rõ cậu ta không có hứng thú gì với chuyện làm quan, tham gia khoa cử một phần là có ý nghĩ giống hắn, muốn có được thân phận địa vị vững chắc ở nơi này, điều quan trọng hơn cả chính là muốn chứng minh tài học thức của chính mình nữa.
Dù gì nhiều năm trước danh tiếng Hạ Vân Kỳ mặc dù vang dội xa gần nhưng lại bởi vì thân thể suy nhược mà đến ngay cả kì thi huyện cũng không có cách nào tham gia, tránh không khỏi bị người ta trào phúng sau lưng.
Đến nay đã cá chép hoá rồng thi đỗ được thân phận thám hoa, tâm nguyện thuận lợi hoàn thành rồi thì lựa chọn quay trở lại quê nhà cùng trải qua với người thân trong gia đình thì cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vậy Dư Chu lại quay qua hỏi Đào Khương, "Còn ngươi thì sao?" Nói xong tự bản thân lại không nhịn được bật cười trước, Đào Khương thì càng dễ đoán hơn rồi, tính cách của cậu ta chính là lý do tốt nhất.
Quả nhiên là Đào Khương gấp quạt đung đưa trước mặt nói: "Ta tùy tính thành quen, nếu như không có người trông coi thì trong chốn quan trường biến ảo không ngừng rất dễ đi đắc tội người khác, đến lúc đó chết như thế nào cũng không tự biết ấy chứ.
Còn chẳng bằng trở về cùng với biểu ca đâu." Nói xong cậu ta nhìn Kỳ Tô một cái rồi nói tiếp, "Huống hồ người thân của ta cùng với A Tô đều ở tỉnh này, nếu mà đi tới kinh thành sinh sống thì một năm muốn dành thời gian trở về thăm thân một lần đều khó.
Mà y quán A Tô vừa mới mở tại trong trấn cũng phải đóng cửa theo."
Lý do của hai người họ đều vô cùng chính đáng, mà Hạ Vân Kỳ còn xin ý chỉ của thánh thượng rồi, người bạn như Dư Chu còn nói được cái gì nữa.
Nói thật, nếu Hạ Vân Kỳ với Đào Khương đều ở lại phát triển tại thị trấn của họ thì từ tận đáy lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ thật nhiều, mấy người bạn thân thiết bọn họ ở cách nhau không xa, lúc có việc thì ai nấy tự bận rộn việc của chính mình, khi nhàn rỗi lại có thể tụ tập cùng nhau nói chuyện vui vẻ, những ngày tháng như vậy họ đã từng cùng nhau trải qua và vẫn luôn hoài niệm.
Cho nên sau khi trầm ngâm trong chốc lát hắn liền hỏi Hạ Vân Kỳ vấn đề quan trọng nhất: "Lúc ngươi xin ý chỉ với hoàng thượng thì đã nói muốn làm chuyện gì?" Nếu đã có thể nói ra trước mặt hoàng thượng thì nhất định phải là sự việc có lý lẽ chính đáng, nếu không thì nói thẳng là thân thể không khoẻ là được rồi.
Hạ Vân Kỳ không trả lời ngay mà hỏi ngược lại hắn: "Ngươi có còn nhớ khoảng thời gian chúng ta đi tới phủ thành tiến vào thư viện học tập từng cùng nhau thảo luận qua, nếu như phụ cận có một thư viện có quy mô đủ lớn và được sự công nhận của Triều đình thì đã không cần rời xa quê hương cùng người thân tới một nơi xa như vậy hay không, thậm chí là rất nhiều học sinh của huyện chúng ta có thể tranh thủ những ngày nghỉ phép trở về hỗ trợ công việc đồng áng, giúp đỡ thôn làng."
Dư Chu nghe Hạ Vân Kỳ nói vậy thì ngạc nhiên không thôi, thực ra mà nói chủ đề này còn là do hắn nhắc tới nữa.
Bởi vì trong triều đại của Đại Viêm chỉ có mỗi phủ thành của một tỉnh là có thư viện do triều đình mở ra cho nên tất cả tú tài của các huyện chỉ có thể tới đó học tập, còn về chuyện tiến vào thư viện xong được phân chia cho vị thầy hướng dẫn như thế nào thì chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi, như vậy quả đúng là có chút không linh hoạt.
Thậm chí có rất nhiều học sinh vốn đã tài hoa có thừa, thế nhưng lại bởi vì gặp phải thầy hướng dẫn không phù hợp với mình mà bị lầm lỡ công danh.
Vậy nên hắn không khống chế được mà nhớ về những thư viện từng tồn tại trong thế giới trước kia, một vài thư viện trong số đó ra đời là do tình trạng trì trệ, không chịu thích ứng đổi mới trong thời gian dài của những thư viện công nên mới tùy ý nói vài câu với nhóm người Hạ Vân Kỳ.
Chỉ không ngờ là Hạ Vân Kỳ lại đem chúng nhớ kĩ trong lòng, đồng thời sau