Kì thực ban đầu Dư Chu tính tranh thủ khoảng thời gian rảnh lúc chiều tối đi xem xét hai khối đất cạn thuộc về hắn, sau đó mới thuận tiện đi hái chút rau dại mang về.
Nào biết Cẩm Xuyên lại nghiêm túc cực kì, nghe nói muốn đi hái rau dại liền buông đồ đạc trong tay mình ngay lập tức, còn đi xuống bếp cầm một cái rổ nhỏ mang theo.
Dư Chu cũng giống với tất cả nam nhân khác khi đi ra ngoài đều không thích mang theo túi xách, không chỉ không thích tự mình mang theo mà còn cảm thấy không cần thiết,
"Chúng ta hái cũng không được bao nhiêu, mỗi người cầm một ít trên tay là có thể cầm hết được rồi.
"
Cẩm Xuyên lấy một cái cuốc nhỏ từ bên trong rổ ra, giơ lên nói:
"Trứng gà trước đây Trần thẩm cho còn dư lại hai quả, ta muốn đi đào ít rau tề thái, ngày mai có thể làm món tề thái xào trứng ăn.
"
Đều đã sắp xếp xong hết rồi, Dư Chu còn có thể nói thêm gì được nữa đây?
Lúc hai người họ đi ra ngoài, vừa đúng vào khoảng thời gian dân làng đi làm đồng về, vậy nên hai người đi ra khỏi sân chưa được bao xa liền đụng mặt với ba người phụ nữ cũng đang bưng rổ đi về.
Sau khi nhìn thấy hai người họ, nhóm phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau một chút, lại nhỏ giọng thì thầm vài câu sau đó một thẩm thẩm có bộ dáng hơi béo trừng mắt nhìn hai người còn lại một cái, đi vài bước tiến gần đến chỗ Dư Chu và Cẩm Xuyên:
"Chu tiểu tử này, đây là ca nhi được ngươi cõng về vào mấy ngày hôm trước đó hả, tên gọi là gì thế?"
"Tên là Cẩm Xuyên.
"
Dư Chu không có chút ấn tượng nào với mấy người phụ nữ này, nhưng vì mọi người đều là người trong cùng một thôn, huống hồ về sau hắn còn phải ở lại thôn này trong một khoảng thời gian dài nữa, nên để duy trì mối quan hệ hài hòa giữa làng xóm với nhau, hắn cũng không thể lơ là bỏ qua được.
"Cái tên nghe cũng rất hay đấy,"
Ánh mắt người phụ nữ đánh giá cao thấp trên người Cẩm Xuyên một lượt, "Nhìn cũng rất tuấn tú.
"
Trừ người này ra, hai người phụ nữ cách một đoạn khá xa bên kia cũng đang tập trung nhìn về phía Cẩm Xuyên.
Những người mà Cẩm Xuyên tiếp xúc trước đây nếu không phải kín đáo hàm súc thì cũng giống như kế mẫu của cậu vậy, thẳng thừng bày tỏ sự chán ghét với cậu.
Đánh giá dò xét cậu một cách ngang nhiên nhưng trong ánh mắt lại không mang theo chút ác nào khác như thế này thực làm cậu nhất thời không biết lên làm sao cho phải, lại không trốn tránh được.
Dư Chu chú ý tới tâm tình bất an của cậu, không chút dấu vết tiến về phía trước một bước ngăn trở tầm nhìn của họ, lại quay qua nói với người phụ nữ kia:
"Các thẩm mới đi làm đồng về đấy hả?"
"Đúng vậy,"
Quả nhiên đường nhìn của nhóm phụ nữ được chuyển rời lên người hắn,
"Trời cũng sắp tối rồi, hai người các ngươi đang định đi đâu thế?"
"Trong nhà hết rau ăn rồi, đi đào ít rau ngày mai muốn ăn mang về.
"
Dư Chu nói.
Người phụ nữ đứng ra nói chuyện với hai người nọ hơi cụp mắt không có trả lời, một người trong số hai người đứng ở đằng sau thẩm ta hơi thay đổi sắc mặt, cười giả lả nói:
"Ta còn phải về cho lợn ăn đây, thôi không đứng đây nói chuyện với hai ngươi thêm nữa.
"
Người còn lại thấy có người dẫn đầu cũng liền hùa theo nói:
"Cùng đi thôi, nhà ta cũng có việc nên về trước nhé.
"
Hai người kia vừa rời đi, người phụ nữ đi tới nói chuyện với Dư Chu liếc nhìn đống rau trong rổ của mình, do dự một chút rồi cũng nói:
"Vậy hai người các ngươi đi hái rau đi, ta không làm mất thời gian của hai ngươi thêm nữa.
"
Nói xong liền đi nhanh theo hai người còn lại.
Đợi mấy người nọ đều đi xa rồi Cẩm Xuyên mới xoay đầu qua hỏi:
"Vừa rồi huynh! "
"Ta không cố ý.
"
Dư Chu vội cắt ngang, hắn chỉ muốn kéo sự chú ý của mấy người kia về phía mình, ai biết họ lại cho rằng hắn là nhắm tới rau dại trong rổ của họ cơ chứ.
Cẩm Xuyên cúi thấp đầu, ở góc độ mà Dư Chu nhìn không thấy lén lút mỉm cười,
"Vậy chúng ta mau đi đào rau tề thái thôi.
"
Nói xong cũng không đợi Dư Chu trả lời liền xách rổ rời đi, bước đi nhanh nhẹn, nhìn qua tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hai người đi được nửa đường lại gặp phụ tử Trần gia vác cuốc từ ngoài đồng đi về.
Trần Phong đến câu chào hỏi cũng không có, vừa gặp mặt liền hỏi:
"Mấy thẩm tử vừa rồi vây quanh bên ngoài cửa nhà ngươi có làm khó dễ gì ngươi không?"
"Không có,"
Dư Chu nói,
"Họ chỉ hỏi Cẩm Xuyên tên là gì thôi.
"
"Vậy hả,"
Trần Phong liếc nhìn cái rổ trong tay Cẩm Xuyên, trầm tư một lúc nói,
"Các ngươi định đi đào rau dại hả, ta đi cùng với các ngươi.
"
Nói xong xoay qua nói với Trần thúc một tiếng, ý bảo ông đi về nhà trước.
Dư Chu:
"Ta còn muốn đi xem hai khối đất cạn của mình nữa.
"
"Vậy càng tốt, vậy liền đi tới hai khối đất đó của ngươi đào rau dại luôn," Trần Phong nói,
"Rau dại mọc trong mảnh đất kia cực kì tươi tốt đấy.
"
Dư Chu:! !
Trước đây Trần Phong chỉ từng nói qua với hắn vị trí đại khái của hai khối đất cạn kia, Dư Chu cũng chưa tới đó bao giờ, bây giờ có Trần Phong dẫn đường, rất nhanh thì bọn họ có thể tìm được vị trí cụ thể rồi.
Thực tế không cần Trần Phong chỉ, từ xa Dư Chu đã có thể đại khái đoán được hai mảnh đất nào là đất của nhà hắn.
Bởi vì trên một sườn núi, chỉ trừ có hai mảnh đất đó là mọc đầy cỏ dại ra, những mảnh đất khác không cần biết có trồng hoa màu hay không đều được dọn dẹp vuông vức sạch sẽ.
Hai khối đất của nhà Dư Chu khá lớn, mảnh lớn ước chừng khoảng gần một mẫu, một nửa được trồng lúa mì, một nửa còn lại trồng cây cải thìa, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua liền có thể thấy cỏ dại mọc trên đất còn cao hơn cả cây cải thìa nữa.
Một mảnh đất trống khác có lẽ dự định giữ lại đến sau xuân dùng để gieo trồng, có điều đất trống nhà khác đều được cày xới thật tốt từ mùa đông năm trước, đợi đến lúc gieo trồng chỉ cần vun vén thêm một chút là có thể trồng được rồi.
Chỉ có mảnh đất nhà hắn là nguyên một khối phẳng lỳ.
Đặc biệt là sau khi tới đầu ruộng Trần Phong còn không quên nói:
"Ta không có lừa ngươi nhé, rau dại trong ruộng nhà ngươi là nhiều nhất.
"
Dư Chu: "! mau đi hái thôi.
"
"Ta tùy tiện hái một ít là được rồi,"
Trần Phong nói,
"Tới đây chủ yếu là muốn nói cho hai người các ngươi biết, mấy thẩm tử vừa rồi vây quanh các ngươi có người hơi béo đứng gần nhất đó là Khánh thẩm tử, chính là tức phụ của người thợ săn tên gọi là Khánh thúc kia, hai người còn lại có người đứng bên trái là Quế thẩm, bên phải là Xuân thẩm, Quế thẩm nói năng cay nghiệt, còn thích buôn chuyện sau lưng người khác, là người khó ở chung có tiếng trong thôn, nếu có thể tránh được thì cố mà tránh đi.
"
"Ta nhớ rồi.
"
Dư Chu gật đầu nói, biết Trần Phong cũng là vì muốn tốt cho mình nên mới nói.
Sống ở thôn quê chính là như vậy, không tránh được việc phải giao thiệp với mọi người, nếu biết trước được tính cách của mọi người liền có thể giúp hắn nhanh chóng dung nhập vào với tập thể này.
Hắn chăm chú lắng nghe, nhưng Cẩm Xuyên đang chuyên tâm hái rau dại ở bên cạnh lại giật mình không thôi, cậu ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi:
"Huynh! không quen biết người dân trong thôn sao?"
"Ngươi còn không biết hả?"
Trần Phong nói,
"Một ngày trước khi cõng ngươi trở về thì hắn vừa mới rơi xuống hồ nước, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ nữa.
"
Dư Chu cảm thấy hôm nay Trần Phong thực là nói nhiều tới có chút ầm ĩ,
"Hái rau cũng không làm ngươi im lặng được à?"
"Ta là có ý tốt đặc biệt chạy tới đây nói cho các người biết chuyện kia, nếu không chẳng may có xảy ra xung đột gì với Qúy thẩm, đến lúc đó xem các ngươi có thấy phiền hay không.
"
Trần Phong bĩu mỗi nói.
"Ta thực cảm ơn ngươi quá cơ.
"
Dư Chu vừa nói vừa dứt một cọng rau tề thái ném vào trong tay anh ta.
"Chỉ một cọng tề thái liền muốn thoát khỏi ta sao.
" Trần Phong lẩm bẩm.
Dư Chu không thèm quan tâm tới anh ta, vội vàng liếc mắt nhìn Cẩm Xuyên một cái, thấy vẻ mặt cậu không còn nghi ngờ như vừa nãy nữa mới cúi đầu tiếp tục hái rau.
Trên mảnh đất này của nhà hắn cỏ dại nhiều, mà