Cẩm Xuyên sau giây phút xung động đem hà bao đưa qua liền có chút hối hận.
Kế hoạch ban đầu của cậu là đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi Dư Chu đã hoàn toàn quen thuộc với sự tồn tại của cậu mới đem hà bao tặng đi.
Nếu không sao hà bao được thêu xong từ hai ngày trước lại vẫn luôn bị cậu cất giấu dưới lớp cuối cùng của rổ mà không động tới.
Đã được đặt ở đó ba ngày rồi, kết quả khi Dư Chu chỉ tùy ý hỏi một câu, cậu liền không kiềm chế được lấy nó ra.
Hình như vẫn là có chút vội vàng thì phải.
Dư Chu nhìn chiếc hà bao thật lâu không nói tiếng nào, thời gian hắn im lặng càng lâu, lòng Cẩm Xuyên liền không tự chủ được trầm xuống.
Không biết đã qua bao lâu, lâu tới mức Cẩm Xuyên cảm thấy bàn tay cầm hà bao của cậu đã sắp không cầm nổi nữa.
Cuối cùng Dư Chu cũng lên tiếng.
Chỉ là nội dung trong câu nói lại khiến cậu bất giác lùi về phía sau một bước, đầu cúi thấp nhìn mũi chân mình, hai hàm răng cắn chặt.
Cậu không phải là một ca nhi không có chính kiến của riêng mình, trước khi quyết định thêu chiếc hà bao này thì cậu đã suy nghĩ một cách rõ ràng những việc mà mình muốn làm.
"Ta xác định."
Giọng nói của Cẩm Xuyên rất nhỏ, nhưng lại cực kì kiên định.
Dáng vẻ cậu lúc này thật sự quá mức buồn tủi, Dư Chu nhìn mà trong lòng cảm thấy như bị thứ gì đó bóp mạnh, không kìm được vươn tay ra muốn chạm vào cái đầu nho nhỏ của Cẩm Xuyên.
Chỉ là vẫn chưa chạm được tới đầu cậu thì bàn tay Dư Chu đã dừng lại, cách một khoảng không thuận theo mái tóc cậu vuốt nhẹ một cái, lại nghiêm túc nói:
"Đừng vội trả lời ta, ta hi vọng những chuyện mà đệ làm đều là dựa trên suy nghĩ chân thật xuất phát từ nội tâm, nếu như bởi vì sự tác động của bên ngoài hoặc các nhân tố khác thì tạm thời không nên làm vậy, hoặc là đợi đến khi thật sự suy nghĩ thấu đáo rồi hẵng làm."
Hai mắt Cẩm Xuyên đỏ ửng, nhiều năm như vậy, không có một ai từng hỏi qua cậu có nguyện ý hay không.
Phụ thân cùng kế mẫu thì không cần nhắc đến rồi, đến ngay cả khi mẫu thân còn trên đời cũng vậy, cũng chỉ cho rằng cậu nên làm cái gì chứ không bao giờ hỏi xem cậu muốn làm cái gì.
Cảm giác có thể tự mình làm chủ này đúng là quá tuyệt vời.
"Từ sau khi thêu xong chiếc hà bao này ta vẫn luôn nghĩ," Cẩm Xuyên nhỏ giọng kiên định nói,
"Cũng đã hiểu một cách rõ ràng, đây chính là điều mà ta muốn làm."
Dư Chu sửng sốt một chút, tiếp đó liền không nhịn được bật cười thành tiếng, thầm nghĩ đúng là do hắn để tâm vào mấy chuyện vụt vặt không đâu, nguồn gốc của tình cảm vốn chính là có cả ngàn vạn lý do.
Hắn lại nhìn chiếc hà bao trong tay Cẩm Xuyên một cái, sau đó liền vươn tay ra đón lấy.
Kết quả bởi vì Cẩm Xuyên quá mức căng thẳng mà siết chặt chiếc hà bao không buông, hắn nhẹ nhàng cầm lấy, thế nhưng lại không có cách nào lấy được chiếc hà bao đang ở trong tay của Cẩm Xuyên ra.
Dư Chu bật cười,
"Đây là không muốn cho ta nữa sao?"
"Không phải, không phải mà."
Khuôn mặt Cẩm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng rồi lan ra xuống tận cổ,
"Ta..."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cẩm Xuyên cảm thấy mặt mình sắp bị đốt cháy luôn rồi, cậu vội nhét chiếc hà bao nọ vào trong tay Dư Chu, xong liền xoay người chạy về tới cửa phòng,
"Ta trở về thêu khăn tay đây."
Nói xong vội vàng tiến vào trong phòng, vừa bước qua ngưỡng cửa lại nhớ ra có chuyện quan trọng vẫn chưa nói với Dư Chu.
Bây giờ cậu có hơi không dám ra bên ngoài mặt đối mặt nói chuyện với Dư Chu, nhưng chuyện mà bản thân quên mất lại rất quan trọng nha.
Sau khi hai loại cảm xúc chiến đấu cạnh tranh với nhau một lúc lâu, rốt cục cũng chọn ra được bên chiến thắng cuối cùng, Cẩm Xuyên nhón chân đi đến trước cửa phòng, từ từ vươn chiếc đầu nhỏ nhắn ra bên ngoài.
Vốn cậu còn tính liếc mắt một cái xem Dư Chu đang làm cái gì, như vậy mới càng thuận tiện để bản thân mở lời nói chuyện tiếp theo.
Kết quả vừa vặn thấy được Dư Chu đang đem số tiền còn lại từ chiếc túi tiền cũ đổi sang cái hà bao mới mà cậu mới tặng kia.
Cẩm Xuyên bỗng không còn cảm thấy căng thẳng nữa, không lén lút nhòm ngó nữa mà trực tiếp đứng thẳng người bước ra:
"Chút nữa huynh đi lên trấn trên thì giúp ta mua một thước vải bông mịn mang về nhé, số vải còn lại trong nhà không may được bao nhiêu cái hà bao nữa là hết rồi.
"Ừ."
Dư Chu mỉm cười đáp ứng, vừa rồi hắn còn nghĩ trước khi bản thân từ trên trấn trở về có lẽ Cẩm Xuyên đều sẽ trốn tránh trong phòng không dám ra gặp hắn nữa chứ.
Không nghĩ tới Cẩm Xuyên không chỉ dám ra ngoài, còn mạnh dạn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, cậu còn liếc trúng cái hà bao cũ của hắn rồi nói:
"Cai hà bao cũ kia huynh có cần dùng nữa không? Ta lấy đi sửa chữa một chút là có thể làm thành thứ khác."
Đều đã rách thành như vậy rồi, dù cho kĩ năng thủ công có khéo léo đến đâu Dư Chu cũng không tin còn có thể sửa thành một vật nhỏ khác.
Có điều nếu như Cẩm Xuyên đã muốn thì Dư Chu cũng không muốn nói thẳng ra chút tâm tư nhỏ đó của Cẩm Xuyên, sau khi mang nó qua cho Cẩm Xuyên liền nói:
"Vậy thì ta đi trấn trên đây, đệ còn cần mua thêm thứ gì khác không?"
"Không có nữa."
Cẩm Xuyên nắm chặt chiếc hà bao cũ trong tay lắc đầu nói.
Lần này chỉ có một mình Dư Chu đi lên trấn trên, trên đường đi không có ai để nói chuyện nên hắn chỉ có thể chăm chú vào chuyện đi đường, khoảng hơn nửa canh giờ một chút thì hắn liền có thể tới được trấn trên.
Việc đầu tiên hắn làm chính là đi tới tiệm sách Thường Ninh giao cho cửa hàng hai quyển sách đã được chép xong.
Hỏa kế nhìn thấy hắn liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn cùng ngạc nhiên, dẫn người đến bên cạnh quầy liền nói:
"Ta còn cho rằng phải đến ngày mai ngươi mới có thể tới chứ."
"Vừa vặn mấy ngày nay không có việc đồng áng lên ta tranh thủ thời gian ở nhà chép sách."
Dư Chu nói.
"Cũng không giấu gì ngài,"
Hỏa kế nói,
"Buổi sáng ngày hôm nay tiệm ta cũng vừa mới đem cuốn cuối cùng của quyển thoại bản này bán ra, còn đang sầu lo nhỡ buổi chiều có khách muốn sẽ không có hàng đâu, may mắn ngài đúng lúc đưa tới rồi."
Dư Chu từ trong giỏ đeo lấy cuốn thoại bản mẫu cùng với hai cuốn thoại bản do hắn chép lại ra, đem tất cả cùng đưa qua cho hỏa kế,
"Ta cũng muốn nhanh chóng chép cho xong để giao qua đây, rồi lại nhận thêm hai cuốn nữa về chép tiếp."
"Ngài ở đây đợi ta một lúc, ta đối chiếu lại một lượt trước đã,"
Hỏa kế nói.
Đây là quy trình tất yếu, nếu không đối chiếu sao biết được có tình trạng chép sai hoặc chép thiếu hay không, Dư Chu phất tay với hắn liền đứng ở một bên đợi.
Hỏa kế cầm hai quyển thoại bản đi vào gian trong, một lúc sau liền cầm thêm một xâu tiền đồng đi ra, có chút hâm mộ đưa tiền đồng cho Dư Chu rồi nói:
"Đây là thù lao của tiên sinh, tổng cộng là một trăm mười văn tiền, ngài đếm lại xem đã đúng chưa."
Dư Chu nhướn mày nói,
"Không phải nói năm mươi văn tiền một quyển sao?"
"Trưởng quầy nhà ta nói chữ viết của tiên sinh tao nhã tự nhiên, toàn bộ quyển sách cũng không có nhiều lỗi sai, trong đó có một cuốn tất cả chữ viết trong đó đều giống hệt nhau, đáng giá để trả sáu mươi văn tiền."
Hỏa kế giải thích.
Dư Chu có chút ngượng ngùng, cuốn mà hỏa kế nói chữ viết toàn bộ giống nhau khả năng là cuốn thứ hai, cuốn đầu tiên hắn còn chưa quá quen với bút lông, nên chữ viết trong mấy trang đầu tiên mặc dù cũng khá ngay ngắn, thế nhưng xác thực là không được đẹp như chữ viết của những trang sau.
Có thể thêm được mười văn tiền đối với hắn cũng coi là một bất ngờ nho nhỏ.
Hỏa kế lại hỏi:
"Lần này ngài vẫn muốn chép cuốn này tiếp, hay là muốn đổi sang cuốn khác?"
"Vẫn chép cuốn này."
Dư Chu không chút nghĩ ngợi đáp, mục tiêu hiện tại của hắn là kiếm tiền chứ không phải đọc thoại bản, đổi nhiều loại như vậy làm cái gì.
Cuốn thoại bản trong tay sau khi chép qua hai lần hắn đã có thể đại khái quen thuộc với nội dung của nó, về sau chép sẽ càng nhanh hơn.
Sau khi rời khỏi tiệm sách, Dư Chu liền đi tới tiệm vải hai ngươi mua chỉ thêu mấy ngày trước.
Hắn vừa nhấc chân bước qua ngưỡng cửa thì chủ tiệm liền hỏi:
"Khách quan lần này là muốn mua gì ạ?"
"Ngài giúp ta xem hai thứ này trước đã."
Dư Chu thản nhiên lấy mấy thứ mà Cẩm Xuyên đã thêu từ trong giỏ đeo ra đưa qua cho chủ tiệm.
Chủ tiệm đưa tay nhận lấy, trước khi nhìn kĩ đã mở miệng hỏi:
"Đây là đồ mà ca nhi lần trước thêu hả?"
"Đúng vậy."
Dư Chu gật đầu, mỉm cười nhìn chủ tiệm đem từng chiếc hà bao cùng với khăn tay bày lên trên quầy, sau