Lúc Dư Chu trở lại trong sảnh đường thì thấy Cẩm Xuyên vẫn đang giữ nguyên tư thế giống hệt với trước lúc hắn rời đi, tay phải nhẹ nhàng đặt bên trên bụng dưới, khoé miệng giương lên thành nụ cười mỉm.
Thấy dáng vẻ này của đối phương trái tim vẫn luôn bình tĩnh từ sau khi nghe được tin tức Cẩm Xuyên mang thai của hắn đột nhiên mềm nhũn như được bông mềm bọc lấy, dịu dàng mà ấm áp.
Cảm giác này khiến hắn bất giác giảm nhẹ tiếng bước chân của chính mình, như sợ bản thân sẽ làm phiền tới cái gì đó vậy.
"Ta có thể sờ thử một cái được không?"
Dứt lời hắn mới phát hiện bản thân đã vô thức đi tới bên cạnh Cẩm Xuyên và ngồi xổm xuống, đồng thời ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên bụng Cẩm Xuyên chưa từng rời đi.
Hành động này nếu xuất hiện trên người kẻ có tướng mạo xấu xí một chút thì dù có bị mắng là đồ hạ lưu cũng không quá đáng.
Thế nhưng bởi vì tướng mạo của Dư Chu đúng là không còn gì để chê trách, khí chất cũng thuộc kiểu nho nhã có lễ nghĩa cho nên lúc làm ra hành động này chỉ khiến người ta cảm thấy không hài hoà mà thôi.
Tất nhiên là tự bản thân hắn sẽ không phát hiện ra rồi.
Cẩm Xuyên cũng không cảm thấy gì, nghe thấy hắn nói vậy cậu mới tỉnh lại từ trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, sau đó liền thấy Dư Chu dùng tư thế nửa quỳ gối ngồi xổm ở bên cạnh, hai mắt trông mong nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ của cậu, giống như đang tận lực đưa ra yêu cầu muốn sờ thử một cái.
Phản ứng đầu tiên của cậu là làm sao được chứ, giờ đang là giữa ban ngày ban mặt mà.
Dư Chu hiểu cực rõ một nửa kia của mình, thấy ánh mắt của Cẩm Xuyên vô thức nhìn ra bên ngoài cổng liền biết cậu ngượng ngùng, hắn nói:
"Lúc tiễn Ngũ thúc với Trần thẩm về thì ta đã chốt kín then cổng rồi."
Cẩm Xuyên:...
Giữa ban ngày trong khi hai người đều đang ở nhà mà lại chốt then cửa lại, nếu như lúc này có người tới tìm mà phát hiện không đẩy mở cửa cổng được sẽ có suy nghĩ vớ vẩn như thế nào đây.
Thế nhưng cậu cũng không nỡ từ chối yêu cầu của Dư Chu, im lặng ngẫm nghĩ một hồi mới kéo lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình của đối phương cùng đặt lên trên chiếc bụng nhỏ.
Bàn tay của Dư Chu mới chạm vào lớp y phục bên ngoài của Cẩm Xuyên thì trái tim hắn cũng không kiềm chế được đập nhanh thêm hai nhịp, đợi đến khi thực sự chạm tới thì trái tim đã đập nhanh như tiếng trống.
Lòng bàn tay hắn cảm nhận được sự bằng phẳng quen thuộc như cũ, thế nhưng cả hai người họ đều biết rằng tại nơi đây có một sinh mệnh nho nhỏ đang dần lớn lên.
Là một hài tử có chung huyết thống với hai người bọn họ.
Bàn tay của Dư Chu đặt trên đó một hồi lâu mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, cũng biết rõ hiện tại không nghe ra được cái gì nhưng vẫn không nhịn được ghé tai vào gần bên thầm muốn nghe thử một phen.
Cẩm Xuyên bật cười hỏi, "Lúc này thì huynh có thể nghe được cái gì cơ..."
Còn chưa nói xong câu này thì một tiếng ùng ục nho nhỏ vang lên khiến cậu lập tức mím chặt môi không nói thêm được gì nữa, hai mắt ngượng ngùng né tránh ra chỗ khác chứ không dám đối mặt với Dư Chu đang ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cậu.
Dư Chu cười nhẹ thành tiếng, đứng thẳng người dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Cẩm Xuyên đem người ôm vào trong lòng, đôi tay lại vẫn giữ nguyên trên eo cậu nhỏ giọng dỗ dành:
"Thật xin lỗi, là do ta sơ suất quá rồi."
Vừa rồi còn gặng hỏi Ngũ thúc những chuyện cần chú ý vậy mà hiện tại hai người lại chỉ quan tâm đến niềm vui sướng của bản thân mình mà quên mất yến tiệc đã tan từ lâu nhưng cả bữa trưa nay Cẩm Xuyên vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng đâu, dù cho hiện tại cậu có buồn nôn không ăn được nhiều thứ thế nhưng là một người trưởng thành thì những lúc cần đói vẫn sẽ cảm thấy đói như thường.
"Tự bản thân ta cũng quên mất đâu." Cẩm Xuyên nhỏ giọng nói, từ lúc Ngũ thúc chuẩn đoán ra cậu đã mang thai cho tới hiện tại thì trong đầu cậu chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện đó là cậu đã có được hài tử của chính mình cùng với phu quân rồi.
Dư Chu biết khẩu vị của cậu không tốt liền hỏi: "Có muốn ăn thứ gì hay không?"
Cẩm Xuyên len lén nuốt một ngụm nước miếng xoay đầu qua nhìn thẳng vào Dư Chu nói:
"Ta muốn ăn hoành thánh rau tề thái."
Dư Chu ngẩn người một lát, nếu cậu muốn ăn hoành thánh thì rất đơn giản, bởi vì trong nhà họ có sẵn bột, mà bên Trần gia chắc chắn vẫn còn thịt lợn tươi chưa dùng hết nên có thể làm xong một cách nhanh chóng.
Thế nhưng bây giờ đã là đầu tháng tư rồi, nếu muốn đi tìm hái được rau tề thái tươi non lại không dễ.
Vậy nên hắn nói: "Buổi tối mới ăn hoành thánh rau tề thái có được không? Buổi chiều ta đi ra ngoài ruộng hái ít rau tề thái non về làm cho đệ ăn."
"Được." Sau khi đồng ý xong thì Cẩm Xuyên mới có chút mất tự nhiên nói, "Không cần phải đi tìm hái rau tề thái đâu, trong mảnh vườn trước sân chỗ giáp với hàng rào gần đây mọc không ít tề thái non, ta đều giữ lại hết."
Dư Chu nghe cậu nói như vậy sao còn không hiểu là có chuyện gì xảy ra nữa chứ, vươn tay ấn nhẹ lên trán cậu cười nói:
"Đây là đã tính toán xong từ lâu rồi đúng không?"
"Đúng vậy." Cẩm Xuyên trả lời một cách thành thực.
Khi cậu đi nhặt cỏ cho vườn rau vào mấy ngày trước thì nhìn thấy mấy khóm rau tề thái non, lúc ấy cậu đã muốn mang chúng đi làm hoành thánh tề thái để ăn rồi, chỉ là hiện tại đã vào tháng tư, nào có ai còn đi hái tề thái về để ăn nữa chứ? Vậy nên chỉ có thể kiềm chế không cho mình hái về ăn, thế nhưng cũng không nỡ nhổ bỏ đi như nhổ cỏ dại vậy.
Vừa rồi nghe Dư Chu hỏi bản thân mình muốn ăn cái gì, cuối cùng cậu cũng đem món mình nhớ thương mấy ngày nay nói ra với hắn.
Dư Chu lắc đầu nói: "Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nếu đệ không muốn làm thì nói với ta để ta làm cho đệ ăn, trong nhà cũng chỉ có hai người chúng ta, nào cần đắn đo lo ngại cái gì khác cơ chứ."
Cẩm Xuyên trợn tròn mắt nhìn Dư Chu, sửa chữa nói: "Rất nhanh sẽ thành ba người rồi!"
"Được, được, được, về sau nói cái gì cũng sẽ nhớ thêm nhóc con này vào," Dư Chu mỉm cười gật đầu, hôn nhẹ trán Cẩm Xuyên một cái rồi đứng thẳng dậy,
"Có điều bây giờ ta phải đi chuẩn bị bữa trưa cho đệ đã, Ngũ thúc nói canh dưa chua muối thịt nạc băm có thể làm giảm buồn nôn nên bữa trưa hôm nay ăn tạm thứ này trước, ta lại làm thêm chút mì cho vào ăn cùng có được không?"
Cẩm Xuyên đưa ra yêu cầu: "Muốn cho thêm vài cọng rau cải thìa nữa."
"Được thôi, không thành vấn đề." Dư Chu làm động tác đồng ý với cậu, số hạt giống cải thìa trước đó bọn họ gieo trồng bên trong vườn rau đã mọc ra được ba bốn phiến lá, đang vào thời kì non mềm, chỉ cần nhúng qua rồi cho vào ăn kèm với mì nóng thì đúng là rất mê hoặc.
Lúc Dư Chu đi ra mở cửa cổng vừa vặn gặp được Trần thẩm bưng theo giỏ đồ đi tới, thấy động tác vừa mới bỏ then cửa xuống của hắn bà không khỏi sững người một lúc.
Có điều bà cũng không hỏi gì nhiều, chỉ mỉm cười nói:
"Hai ngày nay chắc nhà ngươi cũng chưa chuẩn bị sẵn đồ ăn tươi mới nên ta mang chút thịt nạc qua cho ngươi dùng tạm, chút nữa ngươi có thể làm cho Cẩm Xuyên ăn."
Ý của Trần thẩm chính là mấy thứ hiện tại đưa tới cũng bởi vì giữa trưa Cẩm Xuyên không tham gia tiệc cưới nên bây giờ mang qua cho cậu ăn bù mà thôi, chứ không được coi là quà chúc mừng cho hai người họ sau khi biết Cẩm Xuyên đã mang thai.
Tất nhiên là Dư Chu nghe hiểu ý của bà nên cười nói:
"Vừa rồi Ngũ thúc có nói Cẩm Xuyên thích hợp ăn món canh dưa chua thịt nạc nên ta cũng định đi qua nhà thẩm xin ít thịt nạc về nấu đây."
Trần thẩm treo rổ đồ lên trên cây đào cạnh vườn rau, cười cười nói:
"Ta cũng nghĩ vậy." Thấy Dư Chu còn đang bận hái rau cải thìa bà nói tiếp:
"Trong nhà còn bận chút việc nên ta không ở lại thêm nữa, đợi ngày mai bận rộn xong rồi