Dư Chu ngẩn người một chút, nhớ lại xem gần đây bản thân đã nói những gì rồi mới xác thực bản thân hắn chưa hề nhắc tới chuyện muốn đi đắp người tuyết gì cả.
Cẩm Xuyên thấy hắn không hiểu liền sụt sịt cánh mũi buồn tủi rúc sâu vào trong chăn, chỉ để hở đôi mắt long lanh đáng thương ở bên ngoài.
Dư Chu cảm nhận được sự ủy khuất thông qua một loạt những hành động này của cậu, trong đầu hắn chợt loé lên kí ức trận tuyết đầu mùa năm ngoái bản thân dậy sớm đắp hai người tuyết thật lớn bên ngoài sân, khoé miệng không kiềm chế được nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, thực là muốn vui như mở cờ trong bụng,
"Tất nhiên là sẽ đắp người tuyết rồi, thế nhưng phải đợi ăn cơm sáng xong trước đã."
Cẩm Xuyên kéo chăn xuống một chút, để hở chiếc mũi cùng cái miệng nho nhỏ ra bên ngoài, chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào Dư Chu nói:
"Được, Vậy bữa sáng hôm nay ta muốn ăn mì."
"Không thành vấn đề." Dư Chu nhanh chóng đồng ý, trong đầu vẫn đang không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng vào mùa đông năm ngoái.
Khi đó hắn đã thật lâu không được chứng kiến cảnh tuyết rơi dày đặc như thế, buổi sáng sau khi thức dậy thấy một mảng trắng xoá bên ngoài sân nhà thì tay chân với trong lòng đều ngứa ngáy không cách nào kiềm chế được nên mới chạy ra ngoài sân đắp hai người tuyết cực lớn.
Lúc đó Cẩm Xuyên chỉ đứng bên trong hiên nhà ngắm nhìn, ngay cả bước chân ra bên ngoài nửa bước cũng không muốn nên hắn còn cho rằng cậu từ nhỏ đã quen với cảnh tuyết rơi nên cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, nào biết mặc dù Cẩm Xuyên không ra ngoài nghịch tuyết cùng với hắn nhưng lại âm thầm nhớ kĩ ở trong lòng cơ chứ.
Than dùng để đốt sưởi năm nay là than trắng mà Dư Chu cố ý tìm mua, loại than này bắt lửa rất nhanh mà thời gian đốt lại dài, ngoại trừ có chút đắt ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Dư Chu đốt liền một lúc hai chiếc lò sưởi, một chiếc đặt tại bên ngoài đại sảnh, mặc dù hiện tại hai người bọn họ đều không có ai ở bên ngoài sảnh đường nhưng để chiếc lò sưởi ở đây một lúc thì nhiệt độ trong phòng sẽ ấm áp hơn nhiều, đợi chút nữa Cẩm Xuyên mặc y phục xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài sẽ không cảm thấy lạnh.
Một chiếc còn lại tất nhiên là được đặt bên cạnh giường giúp Cẩm Xuyên hong ấm y phục rồi.
Bây giờ những lúc Cẩm Xuyên tự mình mặc y phục thì có một vài động tác lúc thực hiện sẽ rất khó khăn, đặc biệt là động tác cúi thấp người để đi giầy vào chân.
Cho nên Dư Chu liền nhận nhiệm vụ này về mình.
Ban đầu Cẩm Xuyên cảm thấy thực không quen, sau này phát hiện đúng là bản thân rất khó có thể với tới được, lại thêm Dư Chu khua môi múa mép khuyên nhủ một phen thì mới chịu giao lại cho hắn làm.
Bên cạnh lò sưởi là giá gỗ do Dư Chu cố ý làm dùng để sưởi ấm y phục cho Cẩm Xuyên, đợi đến lúc Dư Chu sờ thấy y phục đã có thể sử dụng mới để Cẩm Xuyên rời giường rồi mặc từng chiếc lên người cậu.
Những việc này hắn đã làm đi làm lại rất nhiều lần nên cực kì quen tay.
Chỉ là lúc đi tất cho Cẩm Xuyên thì động tác trên tay hắn có chút đình trệ.
Bàn chân của Cẩm Xuyên được đặt bên trên lò sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, sau khi phát hiện động tác trên tay hắn hơi ngừng lại cậu mới hỏi:
"Làm sao thế?"
Dư Chu nhìn đôi bàn chân trước mặt mình phù thũng tới mức ngay cả các ngón chân cũng tròn vo đầy đặn, mặc dù không khó coi nhưng lại khác xa so với đôi bàn chân thon gầy trắng trẻo có thể nhìn thấy được các đường mạch máu của ngày trước.
Hắn không kìm được mà cảm thấy đau lòng.
Đẹp hay xấu đều không phải điều quan trọng, quan trọng là chân bị phù thũng thành như thế này thì thường ngày Cẩm Xuyên sẽ khó chịu như thế nào cơ chứ.
Cẩm Xuyên cảm nhận được sự khác lạ của Dư Chu, bàn chân đang bị Dư Chu nắm trong tay khổng khỏi nhẹ nhàng cử động vài cái,
"Đã nói với huynh rồi, nhìn thì đáng sợ vậy thôi chứ thực ra cũng không có khó chịu gì đâu, mà không phải mỗi buổi tối huynh đều đun nước ấm cho ta ngâm chân hay sao, cũng dễ chịu lắm."
Nói xong những lời này cậu lại làm vẻ muốn thúc giục nói:
"Vả lại huynh còn không mau đeo tất với đi hài vào cho ta thì ta liền muốn bị đông lạnh tới nơi rồi đấy."
Dư Chu hắng giọng thay đổi nét mặt nói, "Xong ngay đây."
Dứt lời hắn nhanh chóng đeo tất bông vào cho Cẩm Xuyên rồi mới đeo chiếc hài đã được cố ý làm rộng vào chân cậu.
Cẩm Xuyên ăn mặc nghiêm chỉnh xong thì nồi nước trên bếp cũng đã được đun sôi, sau đó hai người liền đi rửa ráy với ăn sáng.
Ăn sáng xong lại ngồi nghỉ ngơi một chút, Dư Chu thấy Cẩm Xuyên cứ chốc chốc lại thoáng nhìn lướt ra bên ngoài phòng thì hắn liền đứng dậy đi vào bên trong phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác dài ra cho Cẩm Xuyên khoác lên người, lại thêm than vào lò sưởi trên tay để Cẩm Xuyên bưng theo.
Cẩm Xuyên để mặc cho hắn sắp hết thứ này đến cái kia mà không nói một lời, hắn đưa cho cậu cái gì cậu đều ngoan ngoãn nhận lấy.
Dư Chu bọc kín Cẩm Xuyên lại đến khi tự cảm thấy dù cậu có đi ra ngoài cũng sẽ không thể bị đông lạnh nữa thì hắn mới kéo mở cánh cửa gian sảnh chính.
Lạch cạch một tiếng, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài len theo cánh cửa phòng mở rộng đua nhau chen chúc chiếu vào bên trong phòng làm cho hai người không khỏi phải nheo mắt lại.
Cẩm Xuyên thấy tầng tuyết tích lũy bên trên mái hiên nhà sau khi hút lấy ánh nắng nhàn nhạt liền biến thành những giọt nước men theo viền băng chầm chậm rơi xuống dưới liền chu môi nói:
"Chúng ta mà đi ra muộn thêm một chút nữa thì đám tuyết bên ngoài kia đều sẽ bị hòa tan hết mất rồi."
Dư Chu chỉ cười không nói, đỡ cậu tới đứng dưới mái hiên nhà sau đó mới chỉ vào lớp tuyết trắng xóa dưới đất lại chỉ chỉ vào chính mình.
Tiếp đó nhảy thẳng vào trong tuyết dưới ánh mắt hoài nghi khó hiểu của Cẩm Xuyên, trên bề mặt tuyết trắng tinh bằng phẳng lập tức nhiều thêm hai dấu chân lớn, số tuyết vỡ vụn bắn tung vùi lấp lấy đôi bàn chân của hắn.
Cẩm Xuyên ngạc nhiên tới trợn mắt há hốc mồm, "Bao lớn rồi mà còn nghịch ngợm như vậy chứ."
"Sắp được làm phụ thân của đứa nhỏ rồi." Dư Chu thuận miệng đáp, ngước mắt nhìn người đang đứng yên bên trong hiên nhà mỉm cười lúc lâu, sau đó ánh mắt mới chuyển rời tới phần bụng ngay cả lớp áo khoác ngoài cũng không cách nào che lấp được kia,
"Cho nên phải nhân lúc trước khi được làm phụ thân mà chơi đùa một trận cho đã đời, nếu không chỉ có thể đợi đến lúc nhóc con đến tuổi biết nghịch tuyết mới có thể mang theo nó nghịch cùng thôi."
Cẩm Xuyên hơi cụp mắt, một lúc sau mới nói: "...!Mỗi năm chúng ta lại đắp người tuyết một lần đi, ta thực thích."
"Được."
Dư Chu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó mới bắt đầu vo viên số tuyết xung quanh lại bắt đầu cuộn quả cầu tuyết.
Kĩ thuật của hắn khá tốt, mà số lượng tuyết tích tụ bên trong sân nhà cũng đủ nhiều cho nên không bao lâu đã làm ra được hai quả cầu tuyết thật lớn.
Cẩm Xuyên thấy sau khi hắn lăn hai quả cầu tuyết lớn tới bên dưới gốc cây liền bắt đầu dùng dụng cụ tạo hình dáng cho hai người tuyết.
Nhìn động tác không giống với trong tưởng tượng làm hai hàng lông mày xinhh đẹp của Cẩm Xuyên bất giác nhíu lại.
Tốc độ của Dư Chu rất nhanh, chẳng bao lâu thì hình dáng đại khái của một người tuyết đã được làm xong, sau khi hắn lượn một vòng kiểm tra thấy đã không cần sửa chữa thêm gì nữa liền đẩy quả cầu tuyết còn lại đến gần sát bên chỗ của người tuyết kia.
Cuối cùng thì Cẩm Xuyên cũng không nhịn thêm được nữa mà mở lời nhắc nhở:
"Hai người tuyết này...!có phải tựa vào gần nhau quá hay không?"
"Đâu có đâu," Dư Chu tiếp tục công việc của mình nói như lẽ đương nhiên, "Không phải năm ngoái ta cũng đắp như vậy hay sao?"
"Năm nay có phải là năm ngoái đâu chứ." Cẩm Xuyên nhỏ giọng thầm thì, đôi bàn tay đang xách lò sưởi không khỏi hơi dịch chuyển xuống dưới một chút, đụng tới phần bụng đang nhô cao lên của mình.
Hiển nhiên là Dư Chu không có nghe thấy tiếng thầm thì của cậu, động tác trên tay cực kì nhanh nhẹn, không hề có ý định cho hai người tuyết tách nhau ra dù chỉ một chút.
Cẩm Xuyên nhìn