Xe chạy đến đường Tuyền Tây, mặt trời vừa xuống núi.
Cách tiệm tạp hoá nhỏ 100 mét, Ninh Lan đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh sợ chẳng may mình về muộn, bà không bật được đèn nên trước khi ra ngoài đã bật hết đèn lên.
Tuy nhiên, lúc này cửa tiệm không có ánh sáng, cửa đóng then cài.
Xe chưa dừng hẳn, Ninh Lan đã mở cửa xe nhảy xuống.
Trong tiệm không có người, trong phòng cũng không, có ghế đổ nghiêng cạnh tường, cầu giao cao hai mét nằm trên đầu đã mở toang.
Trái tim anh đập rộn, trong đầu vụt qua hàng ngàn khả năng, mỗi điều đều khiến anh hoảng hốt lo sợ.
Quay người chạy ra ngoài, suýt nữa đâm phải một người.
Tuỳ Ý thấy phản ứng đầu tiên khi Ninh Lan đâm phải mình là lùi về sau hai bước, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêng đầu liếc Lỗ Hạo đã đỗ xe xong đang tiến về đây, hỏi Ninh Lan: "Anh đi đâu với hắn ta?"
Ninh Lan không tiếp lời, nghiêng người muốn đi ra ngoài, bị Tuỳ Ý duỗi tay chặn lại: "Bà bị đau thắt lưng, giờ đang ở phòng khám địa phương."
Ninh Lan ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Trẹo lưng à? Chuyện gì vậy?"
Tuỳ Ý dùng ánh mắt chỉ vào cái ghế đang đổ kềnh bên kia: "Nhảy cầu giao, bà trèo lên ghế đẩu để bật, không cẩn thận bị trẹo.
Giờ không sao hết, bác sĩ đang xoa bóp cho bà."
Cậu nói nhẹ bâng nhưng thực tế lúc đó bà Trương đã đứng không vững ngã ngửa, cậu đến chậm một bước hoặc phản ứng chậm nửa nhịp, sợ rằng không chỉ đơn giản là trẹo lưng.
Ninh Lan nghe lời cậu nói, hơi thở rối loạn dần ổn định.
Anh về phòng lấy tiền, một chân vừa bước qua lại rụt trở về, hỏi cậu: "Cậu trả trước tiền thuốc, tiền viện à? Bao nhiêu tiền?"
Tâm trạng của Tuỳ Ý vốn chán nản, nghe câu hỏi này như đổ thêm dầu vào lửa.
Cậu lại liếc Lỗ Hạo đứng ở cửa: "Anh ra ngoài với hắn, ngồi xe của hắn, cũng đưa tiền cho hắn sao?"
Ninh Lan không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu đếm tiền trong tay: "Cộng thêm cái áo lần trước, hai nghìn đủ không?"
Từ lúc Tuỳ Ý thấy Ninh Lan và Lỗ Hạo cùng nhau ra ngoài, huyệt thái dương giật không dừng.
"Không đủ." Tuỳ Ý nói: "Có phải anh đã quên mình còn một bà mẹ ruột?"
Ninh Lan trừng to mắt, đôi môi run vài cái: "Cậu...!cậu cho bà ấy tiền à?"
Tuỳ Ý nhếch môi, cười nhạo bản thân chỉ có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh.
"Cậu đưa bà ấy bao nhiêu tiền? Đưa bao nhiêu tiền hả?" Ninh Lan truy hỏi.
"Không nhớ rõ."
Ninh Lan tiến lên hai bước, không buông tha hỏi tiếp: "Rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền hả?"
Lỗ Hạo sợ hai người đánh nhau, bước đến kéo Ninh Lan: "Bọn mình đi thăm bà đã."
Ninh Lan hất tay hắn ra, bình tĩnh nói: "Phiền Lỗ đại ca giúp em chăm sóc bà.
Em thanh toán xong với cậu ta rồi đi sau."
Sau khi Lỗ Hạo rời đi, Tuỳ Ý cười khẩy: "Thanh toán?"
Ninh Lan quay người, lấy giấy và bút trong quầy, đặt trước mặt Tuỳ Ý: "Viết số thẻ lên đây, tôi chuyển trả cậu."
Tuỳ Ý chẳng thèm nhìn lấy một cái, hỏi: "Quan hệ của anh và hắn ta là gì?"
Ninh Lan không trả lời, đẩy giấy bút đến trước mặt cậu: "Viết số thẻ."
Tuỳ Ý đã chịu đủ sự trốn tránh của anh với mình, giơ tay nắm chặt vai anh, cưỡng ép anh nhìn mình: "Em hỏi, anh và hắn có quan hệ gì."
Ninh Lan nhíu mày: "Buông ra."
Lần này Tuỳ Ý không nghe lời anh nói, nắm chặt không buông.
Cậu mơ hồ đoán được Ninh Lan có mối quan hệ không bình thường với người đàn ông kia.
Người đàn ông đó có thể tự do ra vào nhà anh, em trai người đàn ông đó còn gọi anh là "anh dâu", đến bà lão cũng hướng về người đàn ông đó, trẹo lưng cũng không chịu đi bệnh viện, nói phải đợi bác sĩ Lỗ về.
Dường như cậu mới là người thừa thãi, cậu làm phiền cuộc sống của Ninh Lan, ngăn cản Ninh Lan hạnh phúc.
Nhưng cậu không tin, cậu muốn nhận được câu trả lời từ chính miệng Ninh Lan, muốn hỏi anh có thật không cần mình nữa không.
Vai Ninh Lan bị siết đến đau, thấy Tuỳ Ý không nhận được câu trả lời sẽ không buông, rũ mắt, nói: "Liên quan gì đến cậu?"
Tuỳ Ý như bị một cú đấm nặng nề từ trên trời giáng xuống, lục phủ ngũ tạng chấn động.
Ngày trước, cậu cũng dùng câu này để ép Ninh Lan buông tay, bây giờ đến lượt mình, mới biết lực sát thương mạnh đến cỡ nào.
Cậu có chút hụt hẫng, dùng giọng điệu không vững nói: "Em...!em thích anh."
Biết rõ thời điểm không đúng nhưng cậu vẫn nói ra.
Cậu không biết còn có thể nói gì, cậu thực sự không còn cách nào khác.
Lần này đến lượt Ninh Lan cười.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ý, từng câu từng chữ rõ ràng nhắc nhở cậu: "Không phải cậu thích Kỷ Chi Nam à?"
Một bóng hình xẹt qua trước mắt Tuỳ Ý, nụ cười trước mặt trùng với bóng hình đó, giọng nói bên tai vang lên gần xa: "Cậu thấy tôi thế này, có giống anh ta không?"
Ninh Lan như thế thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Tuỳ Ý, sự bất an và lo lắng chồng chất đến cực điểm, nắm tay Ninh Lan: "Anh không giống, anh không giống ai cả.
Trở về với em được không? Anh muốn gì em đều cho hết, trở về với em..."
"Tuỳ Ý."
Tuỳ Ý sững sờ trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên Ninh Lan gọi tên cậu.
Ninh Lan đang cười, đáy mắt lạnh lẽo: "Bảo tôi cút là cậu, bảo tôi quay về cũng là cậu, sao cậu nói gì cũng được hết vậy."
Đôi môi Tuỳ Ý mấp máy, đột nhiên câm nín, một chữ cũng không thốt được lên.
Khoé môi Ninh Lan càng nhếch càng cao: "Có phải cậu muốn ngủ với tôi không?"
Nói xong giơ tay kia lên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: "Nói sớm chứ, cậu cho tôi mượn tiền, cho mẹ tôi tiền, là đại ân nhân của nhà chúng tôi, cho chút lãi là điều nên làm..."
Mỗi con chữ đều hoá thành kim đâm thẳng vào tim, Tuỳ Ý vội vàng bắt lấy tay anh: "Đừng nói nữa!"
Ninh Lan không chút sợ hãi, tiếp tục: "Nếu không đủ, cậu làm thêm vài lần, làm đến sướng mới thôi, tôi...!ưm."
Những lời tiếp theo đều tan biến trong nụ hôn mang khí thế xâm lược.
Tuỳ Ý siết chặt cằm Ninh Lan, bắt anh phải ngước lên, tay còn lại ôm chặt eo anh, giam anh trong lòng, lưỡi ở trong miệng anh hung hăng công kích, đôi môi cũng quấn quít không buông, quyết liệt như muốn nuốt anh vào bụng.
Đột nhiên đầu lưỡi bị đau, tay Tuỳ Ý buông lỏng, Ninh Lan đẩy mạnh cậu ra.
Ninh Lan thở hổn hền, ngực phập phồng dữ dội nhưng hơi thở vẫn lạnh lẽo như cũ: "Không làm thì cút, đừng ở đây lãng phí thời gian."
Mùi tanh trong miệng Tuỳ Ý lan ra, sắc mặt cậu trắng bệch, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng.
Cơn giận đã đến giới hạn, cậu sợ mình sẽ nói ra lời không thể cứu vãn trong lúc tâm trạng xuống dốc, lau vết máu rỉ ra bên khoé môi, quay người bỏ đi.
Ninh Lan đứng sau lưng cậu ngẩng đầu, con ngươi rời rạc phản chiếu bóng hình cậu, thấy cậu dần chìm vào màn đêm, càng đi càng xa.
Cho đến lúc không nhìn thấy gì mới dựa lưng vào tường từ từ quỳ xuống, cuộn tròn mình lại, chờ đợi bóng tối nuốt chửng.
Tuỳ Ý trở vào trong xe, lấy một bao thuốc trong túi áo.
Lục Khiếu Xuyên nói, thỉnh thoảng hút một điếu, không nói đến mức thoải mái như thần tiên, chí ít có thể vứt bỏ phiền não.
Cậu châm một điếu nhưng