Ngày thứ ba sau khi Tuỳ Ý rời đi, cái cục trên trán Ninh Lan vẫn chưa xẹp.
Bà lão nằm đó không có việc gì làm, cầm quả trứng luộc nóng xoa trán cho anh, vừa xoa vừa chê "Lớn tướng rồi mà tối dậy không biết đường bật đèn".
Ninh Lan nói dối bà tối dậy đi vệ sinh không cẩn thận đụng phải.
Trời chưa sáng Tuỳ Ý đã đi, bà lão không thấy, nếu không đã cằn nhằn không thôi.
Lần này Tuỳ Ý đến thành phố S để quay quảng cáo và chụp bìa tạp chí.
Ninh Lan không dùng điện thoại thông minh, gần như cô lập với thế giới.
Vốn không biết mấy chuyện này nhưng lại có ai đó từ sáng đến tối gửi tin nhắn cho anh, cái gì mà "hôm nay trời mưa", "nắng đầu thu sợ thật đó", "hôm nay lại giảm nhiệt may là mang áo khoác", "cánh gà rán dưới khách sạn không ngon bằng anh làm" vân vân.
Ninh Lan bị ép tìm hiểu toàn bộ động tĩnh của ai đó.
Hôm nay Tuỳ Ý gửi tin nhắn đến bảo mình bị cảm cúm, anh trả lời thẳng: [Mua thuốc, theo hướng dẫn mà dùng]
Nhận được tin nhắn trả lời của Ninh Lan là một điều không dễ dàng, Tuỳ Ý vội đáp: [Không cần, ngày mai em về rồi]
Về thì sẽ khỏi cảm?
Lúc này Ninh Lan mới hiểu cậu gửi tin nhắn cho anh không phải muốn phương án giải quyết, chỉ muốn nũng nịu lừa mình trả lời mà thôi.
Ngày hôm sau Tuỳ Ý xuống máy bay, đi thẳng đến bệnh viện.
Vali không có đồ của mình mấy, toàn quà mua cho Ninh Lan và bà lão.
Không biết cậu nghe từ đâu mà biết sở thích của bà, mua tặng bà chiếc khăn len to màu đỏ, chất liệu mềm mại, màu sắc tươi tắn.
Bà vừa thấy đã không rời nổi mắt, còn có cốc giữ nhiệt, máy đo huyết áp điện tử, đèn xông tinh dầu, thậm chí vác cả gối bảo vệ sức khoẻ về, nói tốt cho cột sống.
Bà lão rất thích, bảo Ninh Lan mau bật đèn xông tinh dầu, đổi gối, không làu bàu đòi xuống giường nữa, nằm xem ti vi vô cùng hài lòng.
Vào phòng nghỉ riêng, Tuỳ Ý chuẩn bị sẵn tâm lý bị Ninh Lan đòi "trả tiền", xách túi giữ nhiệt đưa cho anh: "Bánh bao chiên, mua trên đường về từ sân bay, không phải anh nói muốn ăn à? Cho vào lò vi sóng một lúc là ăn được."
Ninh Lan do dự hồi lâu mới nhớ ra một tối Tuỳ Ý nhắn tin cho anh nói ăn bánh bao chiên.
Lúc đó anh ngồi trên xe không có việc gì làm, tuỳ tiện trả lời một câu "ngon không", Tuỳ Ý lập tức hỏi anh có muốn ăn không.
Anh chưa kịp trả lời đã dựa lên cửa xe ngủ gật, đến bến tỉnh lại thì quên luôn chuyện này.
Tuỳ Ý thực sự coi "sự im lặng" của anh thành "ngầm đồng ý", đâu ra đấy, trịnh trọng thực hiện.
May chỉ là món ăn, cũng không quá nặng nề, Ninh Lan bèn nhận lấy, buổi tối hâm nóng bày lên bàn cùng cháo.
Tuỳ Ý lặng lẽ cầm bát chạy ra sô pha ngồi ăn.
Bà lão ngày trước chỉ muốn đuổi cậu ra xa, giờ lại sốt ruột: "Tiểu Tuỳ đến đây, cùng ăn đi."
Tuỳ Ý lắc đầu: "Cháu bị cảm rồi, sẽ lây cho mọi người."
Chẳng trách từ lúc trở về không nỡ cởi khẩu trang, Ninh Lan nghĩ.
Buổi tối Tuỳ Ý ôm chăn định ra ghế dài phòng nghỉ nằm một đêm, Ninh Lan gọi cậu: "Ở lại đây đi."
Đương nhiên Tuỳ Ý không muốn đi, miễn cưỡng đáp: "Chẳng may lây cho anh..."
"Tôi và bà uống thuốc phòng cảm cúm rồi, không sao."
Tuỳ Ý bị thuyết phục, cùng Ninh Lan vào phòng, thấy đầu giường để hai viên thuốc và một cốc nước, sắc mặt lập tức trở nên tồi tệ.
"Uống thuốc cho khỏi nhanh." Ninh Lan nói.
Hồi nhỏ Tuỳ Ý bị nghẹn thuốc trong cổ họng nên giờ vô cùng kháng cự việc uống thuốc.
Cậu quay người chuẩn bị chuồn thì bị Ninh Lan kéo tay lại, chặn ở cửa.
"Uống thuốc." Biểu cảm Ninh Lan nghiêm túc, nửa câu sau mềm mỏng hơn chút: "Uống xong...!có thưởng."
Sự tự chủ của Tuỳ Ý rất mạnh nhưng dưới sự cám dỗ từ Ninh Lan, dù lớn hay nhỏ, cậu đều không thể chống lại.
Lúc uống thuốc, cậu nhìn chằm chằm không rời mắt đôi môi đỏ mọng của Ninh Lan, trong lòng nghĩ lần trước thơm trán không bị từ chối, liệu lần này...!có khả năng không...
Khó khăn nuốt hai viên thuốc xuống, dưới ánh mắt như thiêu như đốt của Tuỳ Ý, Ninh Lan lấy viên kẹo con thỏ trắng trong túi ra: "Này, phần thưởng."
Tuỳ Ý "bị lừa" không nản lòng, làm theo cách tương tự của Ninh Lan nên nhận thêm mấy viên kẹo nữa, đặt trong tay ước lượng, cảm thấy số lượng cũng hòm hòm, xếp thành hình trái tim trên sô pha, sau đó chụp ảnh đăng weibo.
Bình thường cậu rất ít khi lên mạng, hình tượng cao ngạo lạnh lùng, weibo phần lớn do công ty và quản lý đăng, cho nên hầu như không có ảnh selfie và cuộc sống thường ngày.
Kẹo con thỏ xếp thành hình trái tim được đăng lên, bình luận, chuyển tiếp vượt quá con số mười nghìn.
Lúc đầu fans còn cho rằng "Idol nhà mình biết ghẹo fans rồi" kích động khoe khoang khắp nơi, sau suy nghĩ lại, chiều hướng bình luận thay đổi.
Nguyên nhân là bởi blogger ẩm thực mà Tuỳ Ý theo dõi, ba hôm trước đăng tập bảy hướng dẫn mọi người cách làm tan chảy rất nhiều kẹo ngọt để tạo thành một chiếc kẹo siêu lớn, chính là dùng nhãn hiệu nổi tiếng Bạch Đại Thố.
(thỏ trắng lớn)
Mấy bài suy