Vài ngày sau, đôi vợ chồng lại đến.
Đồng thời, luật sư Tuỳ Ý mời cho bà lão cũng tới.
Người đàn ông họ Tôn nghe luật sư bác bỏ mạch lạc cái ông ta gọi là "quyền thừa kế đầu tiên", tức giận đến mức trán nổi gân xanh, vì căn nhà mà cắn răng nghiến lợi im lặng, ngồi bên giường, rơm rớm nước mắt nhớ lại quãng thời gian vất vả với bà lão.
Hôm nay tâm trạng của bà lão khá tốt, không nói không rằng nghe hơn mười phút, nghe xong bình tĩnh bảo Ninh Lan mời họ ra ngoài.
Người đàn ông đó thấy bà lão không động lòng, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, bật chế độ làm càn làm bậy, trông giống người có văn hoá nhưng vì lợi ích bản thân, hắt nước bẩn lên người Ninh Lan, chẳng kiêng dè gì nữa, mắng nhiếc: "Mày thèm căn nhà đó, đừng tưởng tao không biết gì!"
Cuối cùng bị Tuỳ Ý đuổi ra ngoài.
Người đàn ông đó đứng ở cửa mới chậm chạp phát hiện cậu là con trai nhà họ Tuỳ, lập tức rút thái độ kiêu căng, mặt cười toe toét đưa danh thiếp cho cậu, nói về sau có thể bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Tuỳ Ý không nhận, nói: "Tôi không lo chuyện công ty."
Người đàn ông đó thấy hơi ngượng nhưng không từ bỏ: "Có thể gửi bố cậu, nói là..."
Tuỳ Ý cười lạnh: "Bố tôi rất bận, bận không có thời gian xem danh thiếp của anh."
Vợ chồng họ Tôn đen mặt bỏ đi.
Biểu hiện của bà lão hôm nay bình tĩnh lạ thường, Ninh Lan không yên tâm, không về Tuyền Tây trông tiệm, ngồi trông bà lão cho đến lúc bà ngủ say.
Buổi tối, Ninh Lan ngồi bên cửa sổ đờ đẫn.
Tuỳ Ý gọt xoài đưa cho anh.
Anh cầm trên tay hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu cũng cảm thấy tôi vì căn nhà đó à?"
Tuỳ Ý giật thót tim.
Mấy ngày nay, Ninh Lan chưa bao giờ chủ động nhắc đến việc xưa.
Điều này tạo ra một ảo tưởng rằng quá khứ chỉ là một giấc mộng nhất thời thoáng qua.
Giờ đây, vấn đề lớn nhất giữa hai người họ được nhắc đến không hề báo trước, trần trụi bày trước mặt.
Tuỳ Ý trở tay không kịp, tim đập nhanh đến mức vọt lên cổ họng.
"Không có, sao em lại..."
Tuỳ Ý vội giải thích nhưng không thể không thấy nụ cười giễu cợt thoáng qua của anh.
Anh nói: "Tôi trong mắt cậu, không phải là loại người đó sao?"
Cuối cùng Tuỳ Ý cũng được nếm trải mùi vị trăm miệng khó giải thích.
Ngày trước, Ninh Lan nói gì cậu cũng không tin.
Hiện giờ tình hình ngược lại, cậu mới hiểu ra cảm giác không được tin tưởng tồi tệ đến mức nào.
Đây là một vấn đề ăn sâu bén rễ bao lâu nay, không dễ dàng giải quyết bằng cách nói câu "xin lỗi" hoặc là "em yêu anh".
Tuỳ Ý suy sụp tinh thần rất lâu, cảm giác bất lực khi Ninh Lan giả vờ không quen cậu đã quay lại.
Lần này cậu không cầu cứu bất kỳ ai, vấn đề này chỉ có thể giải quyết từ từ trong tương lai.
Ngay cả khi không thể giải quyết, cũng chỉ có thể trách bản thân gieo gió gặt bão.
Chớp mắt tháng 9 trôi qua, thời tiết chuyển lạnh, mưa gió liên miên.
Vết thương cũ trên chân Ninh Lan cũng bị viêm trở lại khi trời lạnh, thường xuyên đau đến mức tối ngủ không ngon.
Tuỳ Ý, người ở cùng phòng thấy anh không khoẻ, mua cho anh một số loại thuốc giảm đau ít tác dụng phụ, tiếp tục dán cao, triệu chứng cũng dần thuyên giảm.
Viêm khớp không thể chịu được gió, Tuỳ Ý còn mua cho Ninh Lan một đôi tất dày.
Cậu không biết anh chê xấu hay vì nguyên nhân gì mà nhất định không đi.
Hôm đó, buổi sáng trông tiệm, đưa hàng khiến tinh thần Ninh Lan mệt mỏi, buổi tối ăn xong cùng bà lão xem ti vi, xem nữa xem mãi nằm trên sô pha ngủ gật.
Tuỳ Ý cầm đôi tất hoạt hình năm ngón mới mua, quỳ xuống đi lên đôi chân trần của Ninh Lan, dùng tay ủ ấm cho chân anh khiến Ninh Lan thở dài thoải mái trong giấc ngủ.
Làm xong những việc này, Tuỳ Ý định ôm người vào phòng trong thì bà lão vẫy tay với cậu, ý gọi cậu qua.
"Cháu cãi nhau với Ninh Ninh à?"
"Không ạ." Tuỳ Ý hơi ngại giải thích: "Vấn đề còn sót lại từ trước đến giờ."
Bà lão trừng mắt nhìn cậu: "Vậy là vấn đề của cháu rồi."
Tuỳ Ý gật đầu thừa nhận: "Vâng."
"Ninh Ninh nhà bà là đứa trẻ tốt.
Rốt cuộc thằng nhóc cháu đã làm những gì mà khiến nó đau lòng đến vậy?"
Tuỳ Ý nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt loé lên sự đau khổ, nhất thời không biết kể từ đâu.
Bà lão cũng không ép cậu, thở dài, nói: "Nói ra cũng là duyên phận.
Ba năm trước, nó mua đồ ăn ở tiệm.
Lúc đó cảm thấy khuôn mặt hiền lành, là một đứa trẻ tốt, bà trừ cho nó ít tiền.
Sau nó phát hiện ra cứ nằng nặc đòi giúp bà chuyển hàng, chuyển cả buổi chiều cũng không kêu mệt.
Lúc đó sắp đón năm mới, trời lạnh cóng, có một sáng vừa mở cửa đã thấy người ngồi xổm trước cửa, đến gần hơn, Ninh Ninh bị lạnh cóng đến mức mặt tái nhợt, môi tím cả lại."
Tuỳ Ý nghe đến đây, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cậu biết sau khi Ninh Lan rời đi không thể dùng chứng minh thư, có thể sẽ sống rất khó khăn.
Nghe bà lão kể chuyện, trước mắt hiện lên cảnh tượng cụ thể, mới thực sự đau lòng đến không thở nổi.
"Sau đó, bà nhận nuôi nó.
Lúc đầu mọi người xung quanh nói bà ngốc, bị lừa một lần chưa đủ lại còn nhặt một đứa trẻ lớn như vậy về, nói trẻ con nhà người ta không nuôi được.
Bà nghĩ, đánh cược một lần đi, cược mắt bà lão này không mù, còn biết nhìn người." Bà lão vừa nói vừa liếc nhìn Ninh Lan đang ngủ say trên sô pha: "Nhìn xem, ông trời không phụ bạc bà, lúc sắp chết còn mang đến một đứa trẻ tốt như vậy.
Cho dù ngày mai không còn mở mắt, bà cũng không có gì nuối tiếc."
Tuỳ Ý nghe thấy từ "chết" nên có chút hoảng sợ: "Bà đừng nói bừa, bà sẽ sống đến trăm tuổi ạ."
Bà lão cười xua tay: "Sức khoẻ của bà, bà còn không rõ à? Mấy đứa ấy, đừng phí sức dỗ bà nữa."
Tuỳ Ý không biết an ủi thế nào, thấy bà lão đã nhìn thấu, dường như nói gì cũng thành dư thừa.
"Dù Ninh Ninh không nói, bà cũng biết ngày trước nó sống khổ, người đã từng chịu khổ ấy, trong mắt toàn bể dâu.
Lần đầu tiên thấy nó bà đã biết rồi."
Bà lão nói mệt liền ho nhẹ hai tiếng.
Tuỳ Ý cầm cốc giữ nhiệt cho bà uống.
Cổ họng ẩm ướt rồi lại ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ý nói: "Chuyện trước đây thì đừng nhớ lại nữa, bà đoán Ninh Ninh cũng đang cố gắng quên những chuyện không vui, nỗ lực nhìn về phía trước.
Hứa với bà, về sau tốt với nó một chút, đừng làm nó buồn nữa.
Nó là một đứa trẻ tốt, rất dễ bằng lòng."
Cổ họng Tuỳ Ý nghẹn lại, nặng nề hít một hơi sâu, trịnh trọng gật đầu: "Vâng ạ."
Thời gian vội vã, hè qua thu tới.
Hôm Tuỳ Ý tham dự họp báo của bộ phim truyền hình, Ninh Lan đỡ bà lão xuống dưới tầng tản bộ, có một chiếc lá phong bị vàng một nửa rơi trên đầu anh.
Bà lão nheo tít mắt phủi lá giúp anh, vuốt ve bàn tay lạnh cóng, nói: "Đi thôi, về xem phim Tiểu Tuỳ diễn."
Trước Tuỳ Ý đã dạy bà xem phim trên mạng.
Ninh Lan giúp bà tìm buổi trực tiếp họp báo, bà lão xem rất vui, thỉnh thoảng lại khen một câu "Thằng bé này đẹp trai thật", "Dáng người cao thế", "Cả buổi họp báo chẳng ai đẹp trai bằng nó".
Ninh Lan cầm sổ ấn máy tính, không nhịn được cũng ngẩng đầu liếc hai cái, ậm ừ biểu thị sự ghen tỵ.
Xem xong họp báo, bà lão bắt đầu xem "Phúc giang sơn", cũng là Tuỳ Ý giới thiệu cho bà, còn lưu bản cut của Ninh Lan trên ti vi để bà có thể xem bất kỳ lúc nào.
Bà lão vui lắm nhưng Ninh Lan lại xấu hổ quá chừng, nói: "Phim này lỗi thời rồi còn lôi ra xem làm gì ạ?"
Cậu không biết rằng ba năm trời xa nhau, Tuỳ Ý phải dựa vào mấy thứ "lỗi thời" này để chống đỡ.
Cuộc họp báo được tổ chức ở ngay thủ đô, bà đoán Tuỳ Ý sẽ về sớm, bảo Ninh Lan mua gà rán làm phần thưởng cho cậu.
Ninh Lan lắc đầu bảo không mua cho cậu, bà nói anh keo kiệt.
Một lớn một nhỏ rảnh rỗi đấu võ mồm, cho đến khi Tuỳ Ý gọi điện đến.
Lúc Ninh Lan nhận điện thoại còn cười hihi, qua mấy giây sau, sắc mặt biến đổi.
Cúp máy, anh ngồi ở đó trầm ngâm hồi lâu.
Bà lão gọi anh mấy tiếng anh mới hoàn hồn.
Cổ họng Ninh Lan như bị đá chèn, gương mặt trắng bệch, ấp úng mãi mới nói rõ ràng: "Mẹ...!mẹ cháu...!mẹ cháu, bà ấy...!mất rồi."
Chiều ngày hôm đó, Tuỳ Ý sắp xếp cho bà lão rồi đưa Ninh Lan ngồi máy bay về quê.
Đã bốn năm Ninh Lan không rời thủ đô, có chút xa lạ với máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, anh run cầm cập.
Tuỳ Ý ấn bàn tay đang đặt trên thành ghế của Ninh Lan, an ủi, nói: "Đừng sợ, mình sắp đến rồi."
Sau khi họp báo kết thúc, Tuỳ Ý được trợ lý Mễ Khiết thông báo vừa nãy có người gọi điện đến, nói một sòng bạc dưới lòng đất của thành phố G bốc cháy, một người tên Triệu Cẩn San bị kẹt bên trong không kịp thoát ra ngoài, ngộ độc khí carbon nên đã tử vong.
Sau khi xuống máy bay, hai người vội đến nơi xảy ra sự cố.
Đó là một nhà dân bình thường ở ngoại ô thành phố, vì để che tai mắt nên sòng bạc dưới lòng đất đi vào từ nhà dân, bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể biết được bên trong có gì khác thường.
Người dân ở hiện trường nói với bọn họ, sòng bạc đó mới được