Từ bệnh viện đi ra gặp phải fans đuổi theo xe, Tuỳ Ý thay đổi thói quen lái xe bình tĩnh và điềm đạm thường ngày, đầu tiên vượt qua vài cái xe phía trước, sau đó bẻ lái rẽ sang đường phụ rồi nhấn ga.
Cả người Ninh Lan toát mồ hôi dựng tóc gáy, cảnh tượng trước mắt rung loạn một hồi, cho đến lúc xe dừng lại mới nhìn ra vị trí hiện tại chính là ký túc xá của AOW mấy năm trước.
"Ở đây là gần nhất, đến tránh trước đã." Tuỳ Ý giải thích.
Ninh Lan theo cậu lên tầng, lúc thang máy đi lên cảm thấy hơi buồn nôn.
Tuỳ Ý cho rằng mình lái xe quá nhanh khiến anh cảm thấy không thoải mái, tự trách nói: "Lúc ở bệnh viện đã bị theo dõi rồi, em nên cẩn thận hơn."
Ninh Lan xua tay, sau đó giơ ngón cái lên với cậu.
Vào nhà uống nước, đè nén giọt nước mắt ứa ra vì buồn nôn lại, cuối cùng Ninh Lan cũng có sức lực nói: "Sao trước kia không phát hiện em lái xe cừ đến thế?"
Tuỳ Ý mới biết ngón tay cái có ý nghĩa như vậy, đột ngột được khen, khiêm tốn đáp: "Luyện lái xe mấy năm ấy mà."
Ninh Lan hoàn toàn xua tan hoài nghi cậu "Sự lười biếng tiêu cực dẫn đến hết thời", quay ra lo lắng về vấn đề an toàn giao thông.
Ký túc xá không giống dáng vẻ không có người ở, điện nước đầy đủ, trên giường có đệm gối êm ái, sạch sẽ.
Đồ đạc trong phòng về cơ bản vẫn như cũ.
Ninh Lan ngồi ở giường dưới tuỳ tiện ngọ nguậy, vẫn có tiếng kêu cót két vang lên.
Tuỳ Ý gọi đồ ăn ngoài, lúc đồ ăn đến, Ninh Lan lướt hoá đơn, người nhận là Lãng Nhi, lần thứ 17 gọi đồ.
Ngoài trời lạnh căm căm, hai người quyết định ở lại một đêm.
Tuỳ Ý lấy một chiếc ga giường mới từ trong tủ, leo lên giường trên trải ga, lên lên xuống xuống mấy lần phát ra tiếng động lớn, thấy Ninh Lan nằm giường dưới không động tĩnh, ở giường trên trở mình mấy lần, hoàn toàn không ngủ được.
Đột nhiên giường bị đạp một cái.
Cơ thể Tuỳ Ý lắc lư, vội hỏi: "Sao thế?"
"Anh muốn thử xem, còn biết trèo lên giường không." Ninh Lan nói.
Tuỳ Ý lập tức ngồi dậy, động tác của Ninh Lan nhanh hơn, giẫm hai cái đã trèo lên lan can giường tầng trên.
Đôi đồng tử ngấn nước nhìn thẳng cậu, khoé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nông.
Tuỳ Ý bỗng cảm thấy hoảng hốt, cho rằng những gì trước mắt chỉ là ảo giác, cậu dùng tay véo đùi mình, chắc chắn không phải là mơ mới nhanh như chớp nhổm dậy nhảy khỏi giường, giơ tay nói: "Mau xuống đi, chân không tốt mà còn leo trèo."
Ninh Lan gần như không cho cậu thời gian chuẩn bị, quay người nhảy từ bậc thang cao nhất.
Tuỳ Ý vững vàng ôm anh vào lòng, thấy anh không đi giày hay tất, nheo mày đẩy anh xuống giường, nhét vào chăn.
Sắp xếp cho anh ổn thoả định thẳng người dậy thì vạt áo bị tay Ninh Lan nắm lấy.
Tuỳ Ý buộc phải chống tay bên người anh, bốn mắt nhìn nhau, nhịp thở hai người không hẹn mà thay đổi từ chậm sang nhanh.
"Đội trưởng." Ninh Lan gọi cậu: "Em có muốn anh không?"
Tuỳ Ý nghe thấy xưng hô hồi trước, ngửi thấy hương vị mát mẻ trên người anh, hai mắt trở nên nóng rực.
Cậu trầm giọng đáp: "Muốn."
Nói ra bao nhiêu lời không thật lòng, giờ đây mới biết cảm giác nói ra sự thật thoải mái đến nhường nào.
"Muốn bao nhiêu?" Ninh Lan nghiêng đầu truy hỏi.
Tuỳ Ý nghiến răng.
Rất ít từ để dùng, cậu cảm thấy mấy từ như "rất", "vô cùng", "cực kỳ" đều không diễn tả được một phần nghìn những gì cậu muốn.
Hiện giờ cậu hận không thể ăn sạch người dưới thân, khiến anh thấm vào từng kẽ hở trên cơ thể mình, sau đó hoà vào xương máu, cùng nhau lên lớn, không thể tách rời.
Cho dù cậu không trả lời, Ninh Lan cũng có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt cậu.
Ngón tay thon dài lướt xuống, chạm đến cúc thứ nhất.
Ninh Lan cảm thấy bị cậu tiêm nhiễm rồi, máu trong người sùng sục cuộn trào, lúc không cởi được cúc áo thứ ba thậm chí cảm thấy gấp gáp, ngón tay chạm vào ngực Tuỳ Ý, ngượng ngịu nghiêng đầu nói: "Muốn hay không tuỳ em, dù gì chân anh không tốt, không thể đụng lung tung, em..."
Lời chưa nói xong, chăn đột nhiên bị Tuỳ Ý giật ra rồi đắp lại, sau đó một tiếng r3n rỉ bị bóp nghẹt phát ra từ chăn bông, những lời còn lại đều bị chặn bởi một nụ hôn cuồng nhiệt, điên cuồng.
Giường rất chật, bỗng có một chiếc chân trắng nõn thò ra khỏi chăn, bị một cái chân khác móc trở về.
Hai người quấn quýt chân tay dưới chăn, không gian tối tăm thiếu dưỡng khí phóng đại vô tận các giác quan.
Ninh Lan không chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, còn có thể nghe thấy tiếng của Tuỳ Ý, như thể gõ trống bên tai, cả đầu rung lên theo.
Những chiếc cúc áo cuối cùng cũng được cởi ra sau một hồi mò mẫm khó nhọc.
Ninh Lan áp lòng bàn tay vào ngực Tuỳ Ý, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy, sau đó tay lướt lên trên, chạm qua xương quai, cổ rồi đặt lên mặt, đầu ngón tay cẩn thận chọc vào lông mi cậu.
Tuỳ Ý khom lưng trên người Ninh Lan, thấy anh cười, hỏi: "Cười gì vậy?"
Ninh Lan nói: "Cười em đáng yêu."
Tuỳ Ý cho rằng anh đang cười nhạo việc cậu khóc, thẹn quá hoá giận nằm lên người Ninh Lan, m*t đôi vai trần của anh, hai tay không ngừng vén vạt áo anh lên, một tay nhanh nhẹn di chuyển vòng qua eo thon, tay còn lại hướng lên trên, chuẩn xác chạm vào chấm anh đào đỏ mọng, không nặng không nhẹ véo một cái.
"A..." Ninh Lan kêu lên một tiếng, sau đó phản xạ có điều kiện bịt miệng lại.
Lần này đến lượt Tuỳ Ý cười.
Cậu nhấc chăn ném xuống đất, gỡ tay Ninh Lan đang che miệng, chụt một cái lên đôi môi bị hôn đến đỏ ửng, nói: "Chỉ có hai người bọn mình, muốn kêu thì kêu đi."
Hai người đã làm chuyện đó trong căn phòng này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cũng sợ không dám phát ra tiếng, sợ bạn phòng bên nghe thấy, giống như yêu đương vụng trộm.
Khuôn mặt Ninh Lan đỏ bừng khi bị nhìn thấu suy nghĩ.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ nhỏ, da anh trắng, hai má ửng đỏ không thể che giấu khỏi ánh mắt Tuỳ Ý.
Tuỳ Ý lại hôn xuống, lần này cực kỳ lưu luyến, vừa tham lam ngửi mùi hương của Ninh Lan, vừa nhẹ nhàng áp môi mình lên khoé miệng Ninh Lan, chậm rãi di chuyển đến giữa môi, hơi thở giao hoà, tiếng nước va chạm lan tràn cả căn phòng nhỏ.
Chỉ cần nghe thấy tiếng r3n rỉ phát ra vô thức trong cổ họng Ninh Lan, Tuỳ Ý đã cảm thấy sôi máu, cả người như sắp nổ tung.
Ninh Lan cởi [email protected] ngủ của cậu, nắm lấy thứ đã cứng từ lâu, li3m sợi chỉ bác tràn bên khoé miệng, thở d0'c nói: "Xem ra, thực sự muốn anh."
Tuỳ Ý nhận được sự khẳng định, động tác to gan hơn, dùng cả chân tay cở1 đồng thời quần ngoài và [email protected] lót của Ninh Lan.
Ninh Lan tự mình dùng chân còn lại đạp xuống, chiếc quần móc trên ngón chân rơi xuống đất.
Trên người anh chỉ còn sót lại cái ống tay áo buông thõng.
Tuỳ Ý dùng một tay đỡ mông anh, một tay ôm eo nâng [email protected] dưới của anh lên, ngón tay chọc vào khe mông.
Ninh Lan mẫn cảm run rẩy một cái, đột nhiên hỏi: "Có bôi trơn không?"
Nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, Tuỳ Ý dừng động tác, khô khốc nói: "Không có."
Ba năm trước có, đến giờ đã hết hạn từ lâu.
Ninh Lan thấy cậu ngây người không động đậy, dùng đầu gội đụng cậu: "Sữa rửa mặt, kem dưỡng da, sữa tắm, chắc là luôn có nhỉ?"
Tuỳ Ý nhận được nhắc nhở, mắt sáng lên, đứng dậy xuống giường đi lấy.
Vừa đứng dậy, thân thể [email protected] truồng của Ninh Lan áp vào lưng cậu từ phía sau, hai chân quấn quanh hông cậu, nhẹ giọng nói: "Đưa anh đi cùng đi."
Hai người dính chặt nhau đi đến phòng tắm.
Tuỳ Ý vươn tay lấy dầu xả ở khu vòi sen.
Toàn thân Ninh Lan như treo trên người cậu, cũng vươn tay ra lấy, đồ thì không lấy được lại va phải van vòi hoa sen, chỉ trong chốc lát, hai người đứng dưới vòi sen toàn thân ướt sũng.
Trên người Tuỳ Ý vẫn mặc áo ngủ, Ninh Lan sờ s0ạng cơ bụng qua lớp vải ướt, sau đó nắm lấy [email protected] dưới ngẩng cao của cậu, cười nói: "Chúng mình làm ở đây đi."
Trước kia không phải chưa làm ở phòng tắm, vì muốn đề phòng những đồng đội khác phá ngang, không dám to tiếng, cũng không dám làm lâu.
Lần này thì khác, Tuỳ Ý ngang nhiên bật đèn lên, hai người vừa hôn vừa chạm vào nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp và dòng nước chảy xiết, không ai biết nhiệt độ trên da có bao nhiêu là từ bên trong tản ra, có bao nhiêu do đối phương truyền tới.
Ninh Lan xoay người, hai tay áp lên tường, để Tuỳ Ý mở rộng phía sau.
Trước đây việc này do Ninh Lan tự làm, lần đầu thấy Tuỳ Ý rất kiên nhẫn, cho đến khi