Nam Hữu Kiều Mộc: Chu Sa Chu Sa ~
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ vậy mà có thời gian rãnh đi tìm tôi, dựa theo niệu tính (1) của cậu, không phải đã sớm ngồi xổm chờ dưới YY của đại thần sao?
(1) Niệu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó
Nam Hữu Kiều Mộc: [xấu hổ] treo máy rồi
Nam Hữu Kiều Mộc: Tôi rất nghiêm túc hỏi cô một chuyện, cô xem tiểu thuyết ghét nhất bị cái gì?
【 Mặc Hương 】Chu Sa: (⊙o⊙)... spoil trước nha
Nam Hữu Kiều Mộc: [mỉm cười] tôi an tâm rồi.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Cái quỷ gì [ ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Cô thật sự trở nên hung tàn rồi. [thương cảm ]
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Đó là bởi trước đây vì tôi nghĩ cậu rất bớt lo, thế nhưng tôi hiện tại phát hiện, cậu quá cần nhọc lòng.
Nam Hữu Kiều Mộc: [ủy khuất ]
Nam Hữu Kiều Mộc: Nhớ kỹ đêm nay phải từng phút từng giây không ngừng canh giữ trước YY.
【 Mặc Hương 】Chu Sa:!!!! Nói mau
Nam Hữu Kiều Mộc: [suỵt] không thể spoil. Biến đây ~~
【 Mặc Hương 】Chu Sa: Cậu quay lại đây cho bà!!!
Kiều Sâm cười đóng cửa sổ, tủm tỉm kiểm tra lại quà sinh nhật mà mình đã ghi âm tốt một lần nữa. Mở YY, khoác clone mắt hai mí (một loại acc clone không tra được IP).
Nghe Huyền Ngư đang đùa với hai người chủ trì Minh Nguyệt Dạ, Diệp Tử, Kiều Sâm một mực lo lắng chuyện tỏ tình của cậu, hoàn toàn không có chú ý bọn họ đang nói cái gì, đợi đến lúc Huyền Ngư bắt đầu hát, cậu mới lấy lại tinh thần, thực sự là tê rần cả cái lỗ tai. Đợi đến khách quý đều hát qua một vòng, cậu chợt nghe được giọng của Minh Nguyệt Dạ: Huyền Ngư có một bé fan siêu cấp, cường liệt yêu cầu tôi thả cậu ta đến vị trí cuối cùng, tôi đây hiện tại kéo cậu ta lên, trên màn hình chung có người bắt đầu spam Nam Hữu Kiều Mộc, cũng xen lẫn một ít lời nhắn chua loét.
Kiều Sâm nhìn mình được khoác lên áo hồng, lên mạch, hắng giọng một cái: “Huyền đại, em là Nam Hữu Kiều Mộc, em đây tặng quà trước rồi lại chúc mừng nha.” Kiều Sâm hạ giọng rất thấp, không cho Huyền Ngư cơ hội đặt câu hỏi, mà bắt đầu phát âm tần cậu đã thu tốt, là màn cuối cùng nhất của《 Trúc mã 》mà cậu biên tập. Trong kịch Lâm Kiều cười rộ lên không tim không phổi, trong kịch Trần Nam nói ra tình cảm giấu kín của anh, mà âm sắc vốn có của Kiều Sâm nhẹ nhàng chảy xuôi, được cậu cắt nối biên tập hoàn mĩ hòa vào trong kịch ——
“Lâm Kiều vẫn luôn thích người anh trai quên mình phấn đấu vì cậu kia.”
“Cậu không có cô bạn gái nhỏ nào cả.”
“Cậu chỉ có Nam ca ca của cậu.”
Thẳng đến một câu cuối cùng của Huyền Ngư: “Kiều Kiều, đời này để anh che chở em, có được không.”
Còn lại chỉ có BGM đang nhẹ nhàng trôi, Kiều Sâm cười khẽ một tiếng: “Nam ca ca, sinh nhật vui vẻ, còn có một câu Lâm Kiều nói cho em biết, cậu ta nói: Cầu còn không được.”
Bên kia điểm đỏ trước áo tím sáng lên, Kiều Sâm phảng phất có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Trình Tư Nam: “Kiều... Kiều?” Cậu dí dỏm trả lời: “Ừa, trúc mã ca ca anh lộ clone rồi.” Không có ai biết cậu thật ra rất khẩn trương, trong tay lấm tấm đầy mồ hôi.
Màn hình công cộng đã bị spam đầy, các cô nương từ ban đầu khiếp sợ đến lúc sau hoa bay toàn màn hình. Chỉ lát sau Kiều Sâm rơi vào một cái ôm ấm áp, đôi tay người sau lưng ôm cậu thật chặt, tựa như muốn nhét cậu vào trong lòng, cúi người dán cánh môi lên tóc cậu, thanh âm mơ hồ hỏi: “Kiều Kiều, em nói đều là thật sao?”
Kiều Sâm chỉ cảm thấy nụ hôn của anh như pháo hoa từ da đầu bắt đầu tê dại đến toàn thân. Dứt khoát bỏ tai nghe xuống, xoay người đứng lên, ôm lấy thắt lưng vững vàng của người kia, tặng cho nam nhân lúc này đang khẩn trương đến khóe mắt có chút đỏ lên kia một nụ hôn khẽ đánh vỡ sự bất an của anh. Lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm vững vàng, ngược lại cường thế đè lấy gáy của Kiều Sâm, đầu lưỡi cường thế xâm lấn địa bàn mong muốn đã lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Sâm chỉ cảm thấy cả người đều không còn sức lực, chỉ có thể treo mình trên người Trình Tư Nam, vô lực đẩy anh một cái. Nam nhân buông Kiều Sâm mặt đã hồng thấu ra, khẽ cười nói: “Quả táo đỏ.” Dùng ngón cái vuốt ve khóe môi bởi vì hôn mà lây dính chỉ bạc trong suốt của cậu: “Thật giống khi còn bé.”
Kiều Sâm nhớ tới lúc còn đi nhà trẻ cô giáo nói với cậu muốn cậu lên sân khấu diễn 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, lẽ ra quyết định là biểu diễn hoàng tử, ai bảo Kiều Sâm lớn lên đáng yêu nhất lớp, kết quả lúc Kiều Sâm cao hứng kéo Trình Tư Nam vốn đã lên tiểu học sang xem cậu biểu diễn, lại phát hiện cô giáo tiếc nuối nói với cậu y phục của hoàng tử đối với cậu mà nói quá rộng. Cuối cùng, Kiều Sâm lại diễn một —— trái táo.
Kiều Sâm thẹn quá thành giận đẩy anh ra, tức mình: “Em đang thiếu oxy thiếu oxy.” Trình Tư Nam ngồi ở bên giường cười kéo người ôm vào trong lòng, ôm không chịu buông tay, Kiều Sâm bị ép ngồi lên chân anh cả khuôn mặt nhe răng nhếch miệng không muốn, thế nhưng trong mắt Trình Tư Nam lại là Kiều Kiều xấu hổ: “Vì sao không nói sớm?”
Kiều Sâm bĩu môi: