Trung tâm nghe tin Lục Du bị bệnh liền đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ phép mấy ngày.
Nói là để cô hồi phục sức khỏe chuẩn bị cho giải đấu sau này.
Trung tâm rất coi trọng Lục Du, đặc biệt là huấn luyện viên mới sáng sớm đã mang theo một lẵng hoa từ Đông Thành chạy tới thăm cô
Chỉ là đúng lúc ông vừa mở cửa bước vào đã thấy người nào đó đang kéo quần trong phòng bệnh, ông sững sờ một lúc rồi liếc nhìn Lục Du đang nằm trên giường, còn mơ hồ để lộ đôi vai trần.
Thanh niên tuổi trẻ bây giờ...!sung sức thật!
Huấn luyện viên ho hai lần để che giấu sự xấu hổ trên khuôn mặt.
"Tiểu Lục thế nào rồi?” Huấn luyện viên hỏi người nhà Hoắc đang thay quần áo.
Người nhà trả lời: “Hết sốt rồi.”
“Ồ.” Huấn luyện viên gật đầu, khẽ liếc nhìn người nhà.
“Vậy tôi đi trước, Tiểu Lục tỉnh lại thì nói cho tôi biết.” Huấn luyện viên thấy hai người bọn họ ở trong phòng bệnh mà không nói chuyện thì càng xấu hổ hơn.
Hoắc Mạc thay chăn bông cho Lục Du rồi xoay người gọi huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, nếu Du Du vẫn tiếp tục tiêm kín thì có thể bị tổn thương chức năng gì không?”
Huấn luyện viên không chờ anh nói xong liền cắt ngang: “Tiểu Hoắc chuyện này cậu không cần phải xen vào, đội ngũ của chúng tôi đã cung cấp cho Lục Du bác sĩ giỏi nhất.”
Lục Du chưa bao giờ nhắc vết thương của mình với Hoắc Mạc, anh chỉ thỉnh thoảng nghe các nhà bình luận nhắc đến việc cô ấy bị thương ở Barbados trên tivi.
Toàn đội lần này đặt kỳ vọng rất lớn vào Lục Du, hy vọng cô có thể giành được tấm huy chương đầu tiên trong lịch sử Olympic quyền anh nữ.
Anh quay lại nhìn Lục Du, hai vai cô vẫn còn dán cao, phía sau lưng và cánh tay bầm tím.
Anh còn nhớ buổi tối chính mình đã vuốt ve từng tấc da của cô, nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên cơ thể cô dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh mới biết được hóa ra Du Du của anh đã phải trả giá rất nhiều cho tấm huy chương vàng tròn nhỏ đó.
Lục Du tỉnh lại, nằm trong chăn bông lộ ra hai con mắt: "Tiểu Miêu.”
Anh quay đầu lại, híp mắt: “Sao vậy, Du Du?”
Cô cười rồi một lần nữa trở mình chìm vào giấc ngủ.
Cô chỉ đang xác nhận một chút là Tiểu Miêu của cô vẫn còn ở đây.
May mắn thay, anh vẫn ở đó, vẫn ngồi bên cạnh, lòng bàn tay ấm áp áp áp vào mặt cô.
Cô kéo bàn tay của Hoắc Mạc xuống dưới, tiếp tục vùi vào lòng bàn tay anh ngủ say.
Chẳng hiểu sao tin tức Lục Du bị bệnh được đưa lên bản tin thể thao.
Hứa Lộ nhìn thấy tin tức liền tức tốc bay từ Hoành Điếm về, mang rất nhiều thứ gọi là thuốc Đông y cao cấp cho Lục Du, nói là cô đã mời một thầy thuốc Đông y giỏi nhất cho Lục Du bồi bổ.
Dưới sự cưỡng ép mạnh mẽ của Hứa Lộ, Lục Du khổ sở uống hết một gói thuốc Đông y, nằm trên giường cười trộm.
Hứa Lộ quả thực là một chị đại giang hồ chua ngoa đanh đá hỏi thẳng: “Lục Du có phải tối qua cậu...?” Vừa nói, vừa nhướng đuôi mắt.
Lục Du che miệng Hứa Lộ, âm thầm gật đầu.
Hứa Lộ cười đen tối.
Cô với Lục Du vừa gặp nhau liền bắt đầu nói chuyện phiếm không ngừng nghỉ.
Cô nói từ mấy cái bí mật nhỏ của các minh tinh cho Lục Du nghe, nói một hồi liền nói đến chính mình.
Cô sắp làm một bộ phim điện ảnh Ip lớn, nhà đầu tư là nhị thiếu gia đẹp trai trẻ tuổi, đạo diễn là một đạo diễn phim văn học nổi tiếng trong giới.
Cô rất hời hợt nói với Lục Du: “Nhị thiếu gia đó lần trước tỏ tình với tớ.” Cô dừng lại, sau đó thì thào nói: “Tớ đồng ý.”
Lục Du khó tin nhìn cô, mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì.
Cô đeo kính râm, chiếc mũ vành dài được kéo xuống rất thấp.
Cô nói: "Ngày đó Giang Nhược Trần đến trung tâm làm thủ tục từ chức vốn dĩ tớ đã muốn rời đi, nhưng tớ vẫn ở trong xe ngu ngốc đợi anh ta đi ra." Hôm đó Giang Nhược Trần đi ra, cô nhìn thấy liền mở vội vã bước đến trước mặt anh ta.
Lần đó cô dùng hết dũng khí đứng trước mặt Giang Nhược Trần hỏi anh: "Tại sao em lại không thể, em có thể chăm sóc cho anh, bệnh tình của anh, em cũng có thể..."
Giang Nhược Trần ngẩng đầu, lông mi run nhẹ.
Anh chịu đựng mọi tâm tình nói với Hứa Lộ: “Nhưng tôi không thích em chút nào, Hứa Lộ.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Cô sững người tại chỗ mặc kệ gió thu se lạnh thổi loạn mái tóc mình.
Nói xong Giang Nhược Trần liền rời đi, không chút lưu luyến, không chút do dự mà biến mất khỏi cuộc sống của Hứa Lộ.
Khi Hứa Lộ một lần nữa nhắc đến chuyện này, cô vẫn luôn cố gắng dùng giọng điệu cực kỳ hời hợt thuật lại những lời của Giang Nhược Trần.
Nhưng cuối cùng, cô lại phát hiện mình không thể tự nhiên kể lại hết câu chuyện, vẫn không thể kìm chế mà rơi nước mắt.
Lục Du không biết phải an ủi Hứa Lộ thế nào chỉ có thể lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.
Hứa Lộ không nhận, cô xách túi rồi đi ra ngoài với người đại diện.
Hoắc Mạc như thường lệ đến văn phòng của chị Phong.
Chị Phong nhắc tới buổi hội nghị quan trọng gần đây anh phải tham gia.
Hoắc Mạc dựa vào ghế máy tính im lặng nhìn những quân cờ trắng đen ngổn ngang trên bàn cờ.
Cuối cùng, chị Phong nói: "Hôm thứ tư, Hanyu đến tìm cậu, có gặp cậu ta không?”
Sau nhiều lần Hoắc Mạc từ chối Hanyu, chị Phong rốt cuộc cũng không nhắc đến chuyện giải đấu Liên đoàn mùa đông nữa.
Tuy nhiên, tính bướng bỉnh vốn có của dòng họ Hanyu khiến anh ta không bao giờ chịu dễ dàng bỏ cuộc.
Tháng