Hanyu cảm thấy trong lồng ngực mình bắt đầu dâng lên một cỗ khí khó thở, cổ họng như nghẹn lại.
Ngón tay gầy guộc của anh ta sờ vành cốc, trầm ngâm một lúc lâu mới nuốt cỗ khí vào, lấy một cuốn sách mỏng trong cặp ra.
“Đây là sách dạy đánh cờ mà ông nội để lại cho anh.” Anh ta cẩn thận đẩy sách cho Hoắc Mạc.
Tamura nhìn lướt qua cuốn sách, nhìn Hoắc Mạc vẫn chậm chạp không nhúc nhích liền chủ động ôm cuốn sách vào lòng: "Vậy thì cảm ơn thầy Hanyu."
"Anh Hoắc Mạc, em sẽ không làm phiền anh nữa." Anh ta khẽ vuốt cằm, sau đó quay người rời đi.
“Tamura.” Hoắc Mạc gọi tên Tamura: “Đưa cho tôi.”
Tamura vỗ vỗ quyển sách trong tay: “Sách dạy đánh cờ trong truyền thuyết của gia tộc Hanyu cũng không cho tôi nhìn một cái, keo kiệt."
Anh ta cũng không thèm xem cuốn sách đó: “Đi thôi.”
Lúc ra khỏi phòng có điều hòa ấm áp, gió thổi vào trong áo khoác lạnh thấu xương.
Hoắc Mạc và Tamura đợi xe đến, Tamura lấy một điếu thuốc trong bao ra đưa cho Hoắc Mạc.
Anh không nhận, dựa vào cột nhìn Tamura.
Tamura cười cười rồi dùng khẩu âm đặc của vùng Osaka hỏi Hoắc Mạc cơ thể của Lục Du thế nào.
Hoắc Mạc ngừng suy nghĩ: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Anh ta cười khúc khích, tàn thuốc rơi xuống đất: “Tiểu Miêu, cậu thật đáng yêu.” Tamura híp mắt nhìn Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc đẩy tay anh ta ra, bình tĩnh hỏi: “Khi nào anh mới trở về?”
"À." Anh ta ngẩng đầu phả ra một làn khói, chẳng biết tại sao lại nói một câu: "Tôi thật may mắn khi có được một ngôi nhà ở Trung Quốc.”
Hoắc Mạc trợn mắt nhìn anh ta.
Nếu không phải năm đó gặp Tamura trong trận đấu thì anh sớm đã quên rằng mình vẫn còn một người anh trai như vậy.
Xe taxi dừng lại, Tamura bước lên xe trước.
Anh ta hạ cửa sổ xuống vẫy tay với Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, tôi đi trước.”
Để lại một mình Hoắc Mạc đang hóa đá tại chỗ… Mấy giây sau anh mới cầm điện thoại lên: "Du Du, em đang ở đâu?"
Lục Du vừa mới kết thúc huấn luyện, thuận đường đến quán cà phê đón Hoắc Mạc không bắt được xe về.
Hoắc Mạc mặc áo khoác chui vào trong xe, trên mặt phảng phất lạnh hơn một chút.
Lục Du xoa xoa mặt anh: "Trời đất, ai vô tình vô nghĩa để anh ở đây vậy hả?"
Hoắc Mạc híp mắt mách lẻo: “Tamura.”
Bàn tay nóng bỏng của Lục Du vuốt ve mặt anh, kéo khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Mạc thành nhiều hình dạng khác nhau: “Còn lạnh không? ”
Anh xoa lòng bàn tay cô, tiếp tục gật đầu.
Lục Du liền lấy khăn quàng cổ từ ghế sau che mặt anh, xoa tóc rồi đặc biệt nói với anh: “Xoa xoa sinh nhiệt.”
Hoắc Mạc nghiêm túc trả lời: “Đây là em đang xoa bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận được làn da ấm áp hơn thôi.”
Anh cúi người thì thầm vào tai tuyển thủ Lục: "Cơ thể anh bị lạnh, cần được xoa xoa bên trong.”
Xoa xoa...!bên trong?!
Xong đời rồi!!! Tiểu Miêu học xấu! Lục Du nhéo tai đẩy đầu anh qua một bên: "Về nhà!"
“Về nhà xoa xoa?”
Tại sao mỗi lần Hoắc Mạc nói chuyện đều khiến người ta cảm thấy anh đang đùa giỡn hết vậy??!! Khóe miệng Lục Du giật giật, cầm khăn quàng cổ che hết mặt Hoắc Mạc.
Tamura nhanh chóng rời đi, nói rằng anh ta sẽ tham dự đám cưới của mẹ mình.
Itou ở Nhật Bản cũng thúc giục Tamura nhanh chóng trở lại.
Bà nói nếu một mình kết hôn sẽ rất cô đơn.
Vì vậy, là người con trai duy nhất còn ở với mẹ, anh ta cần phải làm tròn cái gọi là “bổn phận”.
Trước khi đi, anh ta đến kỳ viện chào tạm biệt Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc không có ở đó, nhưng lại gặp được Lục Du đang nói chuyện phiếm với các nữ sinh ở kỳ viện.
Nhìn thấy Tamura, cô sửng sốt vài giây.
"Sư huynh ra ngoài tham dự hội nghị rồi, buổi chiều mới trở về.” Tiểu sư muội quen với Tamura nói.
Tamura gật đầu: “Tuyển thủ Lục, đã lâu không gặp.” Lục Du đứng dậy, đưa một tay ra nhưng anh ta lại không bắt tay với cô mà tự lẩm bẩm một mình: “Nếu làm như vậy, không chừng tên nhóc Hoắc Mạc sẽ lại ghen tị.”
Anh ta chắp tay sau lưng, định bỏ đi.
Lục Du đuổi theo: “Anh Ooe, tôi tiễn anh.” Cô nghe Hoắc Mạc nói mẹ anh lại sắp kết hôn.
Anh ta còn nói đùa: “Sau này tôi sẽ không mang họ Ooe nữa.”
Lục Du cười rạng rỡ, chuyển chủ đề: "Thuận buồm xuôi gió."
Anh ta cúi người quan sát vẻ mặt của Lục Du.
Trong nụ cười của cô tràn đầy một loại cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài.
"Nếu như ba mẹ tôi không ly hôn thì thật tốt biết bao." Anh ta cười.
“Hả?” Lục Du không hiểu, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh ta.
Tamura nói: “Như vậy thì tôi có thể gặp em ở Giang Lý sớm hơn.” Lúc anh ta nói mấy lời này, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
Nói xong, Tamura thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay bắt taxi.
Khi mùa đông trở nên lạnh hơn thì năm mới cũng sắp tới.
Thành Tiểu Thuận đã bỏ lỡ kỳ nghỉ xuân nên đành phải ở lại nhà Lục Du ở đế đô.
Chiếm ghế sô pha của Lục Du, chiếm tivi của Lục Du, còn chiếm cao dán của Lục Du.
Thỉnh thoảng Hoắc Mạc đem sủi cảo đến, thằng nhãi này đều ăn nhanh hơn tất cả mọi người.
Lục Du đẩy cái đĩa cho Thành Tiểu Thuận: "Mày đi rửa chén đi."
Thành Tiểu Thuận gặm sủi cảo bất mãn la hét: "Trời đất, sao bà lại có thể phân biệt đối xử như vậy hả? Rõ ràng cái đống bát đĩa này là do anh Hoắc Mạc ăn mà."
Lục Du bùng nổ đi tới: "Này, mày kiếm đâu mà nhiều tại sao thế hả?"
Hoắc Mạc nhìn không nổi: "Anh đi rửa cho." Thành Tiểu Thuận vui vẻ ôm bả vai Hoắc Mạc: "Vẫn là anh Hoắc Mạc thương em."
Hoắc Mạc dùng hai ngón tay kẹp lại bàn tay của Tiểu Thuận: “Cậu mà đi rửa thì bát đĩa còn bẩn hơn.”
Em họ bị chê liền lầm bầm đi xem TV.
Lục Du gặm một quả táo, ngồi trên bồn rửa chén nhìn Hoắc Mạc rửa bát.
Bàn tay Hoắc Mạc khớp xương rõ ràng, ngón tay đang nhỏ nước, càng thêm mê hoặc lòng người.
Ánh mắt Lục Du dần dần chuyển từ quả táo sang bàn tay anh.
Cô tiến lại gần, cầm mu bàn tay của Hoắc Mạc, chùi một chút bọt rồi vuốt ve ngón tay anh.
"Tiểu Miêu, sao tay anh đẹp vậy?” Cô cúi đầu, khóe miệng mỉm cười.
Hoắc Mạc rửa sạch bát đĩa, ném qua một bên.
Sau đó, đóng cửa nhà bếp lại, giam người nào đó đang gây sự vào trong lồng ngực mình.
Anh siết chặt tay Lục Du đưa lên mặt mình.
Lục Du vừa ăn cơm xong, mu bàn tay vẫn còn hơi nóng, Hoắc Mạc cảm thấy rất ấm áp, nhất thời không muốn buông ra.
Lục Du ngồi im cong mày để cho anh cầm tay mình xoa xoa mặt.
Cuối cùng, Hoắc Tiểu Miêu nói với Lục Du: "Tay của anh không chỉ đẹp mà còn rất linh hoạt."
Lục Du: "..."
Năm mới dì Trương về quê cho nên mẹ Lục đích thân xuống bếp nấu một bàn đầy các món ăn ngon.
Lục Du không biết nấu ăn nên phụ pha xì dầu trong bếp, mẹ Lục cắt một lát thịt bò, cô liền ném lát thịt bò vào miệng.
Mấy phút sau cô bị mẹ Lục đuổi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hoắc Mạc đang chơi cờ với ba Lục, Thành Tiểu Thuận liên tục léo nhéo bên tai ba Lục là nên đi ở đây nên rất nhanh cũng bị đuổi ra ngoài.
Tiểu Thuận và Lục Du vùi trên ghế sô pha, chia nhau một gói khoai tây chiên, chờ Xuân Vãn lúc 8 giờ trên tivi.
Lục Du nghĩ, hình như năm nào cũng thế này.
Cô cùng em họ xem tivi, còn trong phòng khách thì vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là năm nay, thiếu rất nhiều họ hàng ở Giang Lý nhưng lại có thêm Hoắc Tiểu Miêu.
"Tới ăn cơm này.” Cửa phòng bếp bị đẩy ra, mẹ Lục đem bát đĩa đặt ngay ngắn trên bàn.
Tiểu Thuận trước tiên là nâng ly rượu lên mời chú dì, sau đó quay sang mời anh Hoắc Mạc và bà chị già.
Cuối cùng, vui mừng chắp tay: “Chúc cả nhà ăn tết vui vẻ.”
Sau đó mấy người cùng nhau nâng ly rượu lên, tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên trong căn phòng khách ấm áp.
Năm 2012, một năm mới.
Tết đến, Hứa Lộ không có người nhà.
Lục Du liền mời Hứa Lộ đến nhà cùng ăn cơm tất niên, nhưng không hiểu sao Hứa Lộ lại từ chối.
Nói là người của trường trung học thực nghiệm Giang Lý liên hệ với cô bàn chuyện quyên góp.
Chỉ còn nửa tháng nữa là tới Tết