Nếu muốn kể về tình bạn cùng Triệu Lâm Tô thì phải ngược dòng thời gian quay lại năm Thẩm Ngôn học lớp ba.
Năm đó Thẩm Ngôn đang học trong lớp tiểu học bao gồm tất cả những học sinh giỏi toàn diện về mọi mặt đức trí thể mỹ, còn là lớp phó học tập đương nhiệm, lớp trưởng là một cô gái vô cùng đáng yêu, có mối quan hệ không hề tệ với cậu.
Học kỳ hai năm lớp ba, một học sinh mới chuyển tới lớp của cậu, chính là Triệu Lâm Tô.
Bố mẹ Triệu Lâm Tô đều là thành phần trí thức, một người nghiên cứu địa chất, một người nghiên cứu thực vật, thường xuyên ra Bắc vào Nam lên rừng xuống bể, còn thích đem con trai bay lượn cùng mình, không hề nghĩ tới chuyện đưa con đến trường học.
Cuối cùng vẫn là ông bà trong nhà nhìn không nổi, cướp cháu trai trong tay hai vị phụ huynh không đáng tin này trở về, đưa vào trường học chính quy học tiểu học một cách đứng đắn.
Trước năm mười tuổi, Triệu Lâm Tô không đi học được mấy ngày, ngày nào cũng theo chân bố mẹ trình diễn chương trình tồn tại nơi hoang dã, màn trời chiếu đất cùng côn trùng, rắn, kiến, gần như bản chất đã biến thành một nửa người rừng, vào trường chưa lâu liền trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của các giáo viên.
Chủ nhiệm lớp cố ý sắp xếp cho Triệu Lâm Tô và lớp trưởng ngồi cùng một bàn, muốn nhờ cô bé nhỏ nhắn bình tĩnh này kèm cặp một cậu người rừng không hiểu kỷ luật.
Kết quả chưa được hai ngày, cô bé con đã khóc lóc chạy đi tìm giáo viên, nhờ thầy giáo đổi chỗ.
Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng khuyên bảo cô bé: "Gặp khó không nên lùi bước, thầy biết bạn học Triệu Lâm Tô hơi mất kỷ luật, nhưng thân là lớp trưởng, em nên giúp đỡ bạn học một chút, có phải không?"
Cô bé con thút thít gật đầu: "Vâng".
"Được rồi.
Thế em kể cho thầy nghe, em đã gặp phải chuyện khó khăn gì thế?"
Cô bé con khóc rất đáng thương, "Trong giờ học, bạn Triệu Lâm Tô nghịch sâu ở dưới ngăn bàn, thầy ơi, em sợ lắm".
Chủ nhiệm lớp: "..."
Đừng nói nữa, thầy cũng sợ sâu.
Lúc ấy trùng hợp thay, Thẩm Ngôn cũng đang được giáo viên Toán học nhờ làm chút việc, sau khi nghe xong, cậu lập tức anh dũng xung phong: "Thưa thầy, em không sợ sâu, em có thể ngồi cùng bàn với bạn Triệu Lâm Tô ạ".
Thế là trách nhiệm giáo dục cảm hóa người rừng Triệu Lâm Tô rơi xuống đầu lớp phó Thẩm Ngôn.
Từ đó về sau, Thẩm Ngôn bước đi trên con đường tình bạn mười năm gắn bó từ tiểu học đến đại học với Triệu Lâm Tô.
Giữa những năm tháng ấy cả hai đã từng có lần đánh nhau cãi nhau, nhưng vẫn chưa hề chia tay mỗi người một ngả.
Cái gì gọi là bạn bè tri kỷ? Đây chứ còn đâu nữa.
Sau khi phát hiện năng lực kỳ lạ của mình, suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Ngôn đương nhiên là kể cho anh trai ruột Thẩm Thận nghe.
Nhưng nồng độ mộng mơ trong con người anh trai cậu cao quá, Thẩm Ngôn nghĩ, nếu như anh ấy biết chuyện một cái, căn bệnh ảo tưởng của anh ấy sẽ bùng nổ, nói không chừng còn làm ra chuyện kỳ quái nào đó.
Huống hồ anh cậu luôn bày ra dáng vẻ người thành công trong xã hội không gì không làm được, nếu anh ấy biết em trai ruột nhà mình đã sớm nhìn thấu gương mặt ảo tưởng coi mình là trung tâm vũ trụ của anh, có khi anh ấy sẽ gào rú đòi treo cổ cũng nên.
Người thứ hai có thể tâm sự vẫn phải kể đến Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gương mặt giễu cợt của Triệu Lâm Tô khi hắn phát hiện trên người cậu có một biến đổi kỳ quái như vậy.
Nói thật thì, nếu việc này rơi xuống đầu Triệu Lâm Tô, cậu cũng sẽ cười vào mặt hắn.
Cười thì cười, chế giễu thì chế giễu, Triệu Lâm Tô vẫn thực sự là một người đáng tin.
Trên thế giới này ngoại trừ anh trai ruột, cậu nghĩ cũng chỉ có mình Triệu Lâm Tô sẽ tin tưởng chuyện kỳ lạ xảy ra trên cơ thể cậu.
Nếu mở miệng nói với người bình thường, có khi chưa thốt được vài câu người ta đã khuyên cậu đi đến bệnh viện khám.
Thẩm Ngôn chắc chắn rằng mình không bị bệnh.
Chuyện siêu năng lực kỳ lạ có thể gọi là bệnh sao?
Sau khi tỉnh giấc, Thẩm Ngôn lần tìm điện thoại.
Giao diện điện thoại bị hàng loạt thông báo tấn công, khiến cậu hoa cả mắt.
Thông báo Wechat có đến hơn mười tin nhắn, hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Triệu Lâm Tô, đến vào lúc khoảng ba giờ sáng.
Thẩm Ngôn tưởng rằng hắn xuống máy bay gặp phải chuyện gì, lập tức tỉnh táo hẳn.
Cậu mở điện thoại ra xem, nội dung mười tin nhắn lặp đi lặp lại.
[Đến nơi rồi, dậy đi đón tao].
[Đến nơi rồi, dậy đi đón tao].
[Đến nơi rồi, dậy đi đón tao].
...
Dày đặc một màn hình còn chưa thỏa mãn, hắn lại gửi thêm năm sáu tin nhắn thoại, tin nhắn thoại còn chưa đã ghiền, hắn lại gọi tới mười mấy cuộc điện thoại.
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ nó, nếu như không phải cậu có thói quen chuyển sang chế độ im lặng không chuông không rung mỗi khi đi ngủ thì chiếu theo phong cách đoạt mạng gọi người này, cậu có chết rồi Triệu Lâm Tô cũng sẽ gọi cậu trồi ra khỏi mộ.
Thằng xấu xa đểu giả thiếu đạo đức.
Thẩm Ngôn lập tức trả đòn cho hắn biết tay.
[Thằng đần, rời giường gáy đi].
Một hơi gửi tới mười mấy tin nhắn, đương nhiên Triệu Lâm Tô không hề trả lời.
Nửa đêm ba giờ hắn mới xuống khỏi máy bay, chắc lúc này còn đang ngủ.
Thẩm Ngôn vốn định tới nhà Triệu Lâm Tô trả thù, nhưng ngẫm lại oan oan tương báo bao giờ chịu thôi, cậu còn trông cậy chia sẻ chút áp lực tâm lý với thằng bạn của mình, thôi trước tiên cứ tha cho nó một lần vậy.
À, cậu có thể tóm được cái đuôi của Triệu Lâm Tô cơ mà, chờ khi tóm được rồi, cậu còn sợ mình không xử lý được hắn nữa hay sao?
*
Cả một kỳ nghỉ hè không được chơi bời, hai ngày cuối cùng kỳ nghỉ, Thẩm Ngôn quyết định vui chơi cuồng nhiệt cho đến tận khi ngày nghỉ hè cuối cùng sắp kết thúc.
Từ sân bóng rổ trở về nhà, Thẩm Ngôn không cẩn thận lại bị cay mắt thêm vài bận, thế nhưng hiện giờ cậu càng lúc lại càng bình tĩnh, có nhìn thấy rồi cũng chỉ ngẫm trong đầu, không đến nỗi khiếp sợ ngượng ngùng như lúc ban đầu nữa.
Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người, ai cũng phải có nhu cầu có ảo tưởng, đây chẳng phải là chuyện bình thường hay sao.
Về đến nhà, Thẩm Thận tăng ca còn chưa về, Thẩm Ngôn tự làm nóng phần cơm trưa còn lại, vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại.
Cậu lướt Wechat hai vòng, sau đó mở khung chat riêng với Triệu Lâm Tô, gửi tin nhắn cho hắn.
[SY: Người đẹp mê ngủ ơi, đã quen với chênh lệch múi giờ chưa vậy?] (Thẩm Ngôn: 沈言- Shěn yán)
Không lâu sau, Triệu Lâm Tô đã trả lời lại.
[Con trai: 1].
Mẹ nó, còn giả bộ lạnh lùng với ông, Thẩm Ngôn cắn đầu đũa, gửi tin nhắn đi.
[SY: Quen rồi còn không chịu báo cáo? Thằng con bất hiếu].
[Con trai: Có gì thì nói đi].
[SY: Ngày mai cho tao đi nhờ một đoạn].
[Con trai: Mấy giờ?]
[SY: 8 rưỡi đi.
Tiết học bắt đầu lúc 9 giờ, đi đến trường vừa kịp].
[Con trai: 8 giờ].
[Con trai: Đi muộn sợ tắc đường].
Thẩm Ngôn thầm nghĩ, đã tính cả rồi còn hỏi cậu làm cái quái gì.
Thôi quên đi, dù sao cũng là cậu mở miệng đi nhờ xe, không thèm tranh cãi với hắn nữa.
Không phải cậu không thể ngồi xe bus hay tàu điện ngầm, mà bởi vì mật độ người trên đó quá đông, cậu sợ mình sẽ bị mù.
[SY: Ok, cảm ơn mày, sáng mai 8h gặp ở dưới cổng khu chung cư nhá].
[SY: Tao sẽ mang bữa sáng cho, mày muốn ăn gì?]
[Con trai: Thế nào cũng được].
[SY: Mày có ăn phân không?]
[Con trai: Quân tử không đoạt đồ tốt của người, tao không tranh với mày].
Thẩm Ngôn cầm điện thoại tranh cãi vấn đề hai người họ ai thích ăn phân hơn suốt mười phút, giao diện trò chuyện toàn emoji cục phân.
Bữa tối của Thẩm Ngôn sắp nguội ngắt, lúc này cậu mới giật mình nhớ ra mình đang ăn cơm, vội vàng kết thúc cuộc thảo luận về vấn đề đớp cứt.
Thẩm Ngôn vừa rửa bát vừa than thở, không hiểu tại sao cậu có thể duy trì tình bạn suốt mười năm với Triệu Lâm Tô.
Nhớ ngày đó mới ngồi cùng bàn, hai đứa trẻ vô cùng ghét bỏ lẫn nhau.
Thẩm Ngôn chê Triệu Lâm Tô đi học chơi sâu không tuân thủ kỷ luật, không làm bài tập, trợn mắt nói chuyện với người khác, không lễ phép, không ngoan ngoãn vân vân và vân vân.
Triệu Lâm Tô thì thế nào, hắn chê Thẩm Ngôn nhiều chuyện hơn cả mẹ, quản tới quản lui.
Thẩm Ngôn là học sinh giỏi nhưng không phải loại mọt sách mặc kệ người ta vò tròn xoa dẹp.
Thầy chủ nhiệm giao cho cậu nhiệm vụ giúp đỡ Triệu Lâm Tô, cho dù Triệu Lâm Tô có không nghe lời cậu, cậu cũng phải kiên trì đọ sức với thằng nhóc người rừng này.
Ngoại trừ thời gian lên lớp, hai người họ không có lúc nào không cãi nhau.
Trong lớp, Thẩm Ngôn chăm chú nghe giảng bài, Triệu Lâm Tô chăm chú nghịch sâu, không có thời gian cãi cọ với người còn lại mới có thể đổi lấy một khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi.
Hai cậu bé ngồi cùng bàn hơn một tháng, quan hệ một mực không khấm khá hơn, cho đến tận khi có một bộ phim được phát sóng, nó đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của hai người.
Hôm đó tan học, Triệu Lâm Tô lại tiếp tục tìm kiếm sâu trong vườn hoa trường.
Thẩm Ngôn đi ngang qua.
Thật ra Triệu Lâm Tô đã phát hiện Thẩm Ngôn tới gần mình, nhưng hắn không định có phản ứng gì với cậu.
Thẩm Ngôn này há miệng là đọc vang quy tắc ứng xử của học sinh tiểu học, hắn nghe phát phiền, cho nên vẫn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh