Thẩm Ngôn đứng im tại chỗ như bị sét đánh trúng, hồn cũng đã bay lên trời.
Triệu Lâm Tô không quan tâm đến dáng vẻ sét đánh của cậu, bởi vì vừa chạm mắt với Thẩm Ngôn xong, cũng chính vào giây thứ tư, hắn đã xoay người mở cửa xe, bỏ lỡ biểu cảm vô cùng phong phú của Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô vào xe rồi Thẩm Ngôn mới tỉnh táo lại.
Cậu vừa nhìn thấy gì vậy?
Cậu không nhớ nổi, cậu mất trí nhớ rồi sao?
Tiếng lốp xe đè xuống mặt đất từ xa tới gần, dừng lại bên cạnh Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô hạ cửa kính xe, hơi nghiêng đầu nhìn cậu: "Lên xe đi, sắp đến giờ tắc đường rồi".
Thẩm Ngôn giật nảy mình, ánh mắt chậm chạp chuyển hướng vào trong xe.
Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu.
Bởi vì muốn nói chuyện với cậu, gương mặt hơn hơi nghiêng về phía ghế phụ lái, hai chữ [Thẩm Ngôn] cũng theo đó nghiêng sang.
Ánh mắt Thẩm Ngôn dừng lại trên hai chữ nghiêng nghiêng ấy.
Ánh mắt nhìn thẳng, não bộ ong ong.
"Lên xe".
Triệu Lâm Tô lặp lại lần nữa, thái độ lần thứ hai đã không còn tốt như lần đầu, cợt nhả châm chọc: "Đi thêm hai bước cũng không chịu, cửa xe cũng lười mở? Cậu chủ à, cậu thật quý giá quá".
Cánh tay Triệu Lâm Tô dài, từ bên trong thò người qua ghế lái phụ mở cửa xe, "Lên xe đi, mày còn không lên, tao sẽ cho mày chen tàu điện ngầm đấy".
Thẩm Ngôn vô thức bước lên.
Vừa lên xe, việc đầu tiên cậu làm là ôm balo vào ngực, ngẩn ngơ.
"Dây an toàn".
Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn ồ một tiếng, xoay người, thắt dây an toàn vào.
Chờ khi cậu thắt dây an toàn xong xuôi, Triệu Lâm Tô khởi động xe, hỏi: "Mang món gì cho tao ăn thế?"
Thẩm Ngôn không trả lời, đầu óc cậu vẫn còn đang ong ong, trong tai như có ai đó kéo đàn hát ca, không phải khúc nhạc gì tốt đẹp, nghe như một khúc ca đưa tiễn cậu lên đường.
Ngẩn ngơ một lát, Thẩm Ngôn không nhịn được, liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô.
Không nhìn nhầm, cũng không phải giấc mộng.
Trên đầu Triệu Lâm Tô thực sự có hai chữ - Thẩm Ngôn.
Ba hồn bảy phách của Thẩm Ngôn mới tụ lại tan.
Cậu nghi ngờ rằng cậu mù chữ, cậu không biết đọc chữ.
Ngay lúc linh hồn Thẩm Ngôn đang thoát khỏi cơ thể, một bàn tay bỗng đưa tới trước ngực cậu.
Ngón tay trên bàn tay đó rất dài, Thẩm Ngôn đã từng nói đôi tay của hắn rất hợp để chơi dương cầm, nhưng chủ nhân của nó chỉ thích bắt sâu trộn bùn, mất hết đẳng cấp.
"Mày làm gì đó!"
Thẩm Ngôn ôm chặt lấy mình, cả người nhanh chóng dán lên cửa sổ xe không khác gì thạch sùng.
Triệu Lâm Tô nghiêng đầu nhìn cậu giống như nhìn một thằng đần.
"Đưa bữa sáng cho tao".
Thẩm Ngôn: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngôn không nhúc nhích, Triệu Lâm Tô hơi nhíu mày: "Sao mày cứ nhìn chằm chằm tao thế, trên mặt tao có cái gì sao?"
Thẩm Ngôn: Có, có chút biến thái.
Đèn đỏ chuyển xanh, Triệu Lâm Tô không quan tâm đến cậu nữa, khởi động xe.
Đầu óc Thẩm Ngôn chậm rãi hoạt động lại, hai mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, thái độ từ ngẩn ngơ dần chuyển sang phẫn nộ.
Mẹ kiếp, người này còn dám nghĩ hơn cả chó!
Ánh mắt Thẩm Ngôn giống lưỡi đao vô hình, từng đao từng đao cắt lên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, trong phẫn nộ còn mang theo khó hiểu, trong khó hiểu còn mang theo ngẩn ngơ, trong ngẩn ngơ lại có cả hoang đường.
Đối tượng ừm...!của Triệu Lâm Tô...!là cậu?
Thẩm Ngôn không dám nghĩ tới cái từ ở giữa.
Mẹ nó, nhảm nhí!
Chẳng lẽ năng lực của cậu lại biến đổi rồi? Thẩm Ngôn chìm vào mơ màng.
Thấy cậu ngẩn người, Triệu Lâm Tô rút thẳng balo của cậu sang, lôi sandwich trong đó ra cắn một miếng, sau đó ném lại về trên người cậu.
Lực ném rất tùy ý, suýt chút nữa trứng gà trong đó đã nhảy ra ngoài, chào thân mật với gương mặt của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn: "..." Với cái thái độ này, rất khó tưởng tượng nổi đêm qua có kẻ đã yy cậu.
Phúc đến nhà lòng cũng sáng sủa, Thẩm Ngôn nghĩ ra một khả năng khác, cơ thể dần dần thả lỏng hơn.
"Triệu Lâm Tô".
"Ừ?"
Triệu Lâm Tô cắn hai ba miếng đã giải quyết xong bánh sandwich, đang nhai miếng bánh cuối cùng.
Thẩm Ngôn nói: "Hỏi mày một câu".
"Không tệ nha, nhịn đến giờ mới hỏi".
Thẩm Ngôn không kịp phản ứng, chờ tới khi cậu chú ý tới nét trêu chọc trong mắt Triệu Lâm Tô cậu mới hiểu được hàm ý của hắn.
Cậu cạn lời đáp: "Không phải chuyện của Đường Di".
"Thế nào cũng được, cứ hỏi đi".
Tầm mắt Triệu Lâm Tô chuyển hướng, tiếp tục lái xe.
Thẩm Ngôn do dự một chút, lên tiếng: "Mày còn quen người nào khác tên Thẩm Ngôn không? Cái người mà trùng tên trùng họ với tao ấy?"
Tên họ của cậu không có gì đặc biệt, người họ Thẩm trên trái đất không đến 10.000.000 thì cũng vào khoảng 1.000.000, chữ "Ngôn" cũng không phải chữ hiếm gặp, theo lý thuyết, tổ hợp hai chữ cái này hẳn là rất nhiều.
Mới vừa rồi cậu choáng váng quá đà, suy nghĩ trong lòng đã nhầm lẫn.
Cái tên của cậu, nói thật, là tên con gái cũng không có vấn đề gì.
Thẩm Ngôn chờ mong như chờ xổ số trúng thưởng, con tim nhảy vọt lên cổ chờ câu trả lời của Triệu Lâm Tô.
"Có".
Triệu Lâm Tô thoải mái đáp lại.
Trái tim Thẩm Ngôn thoáng thả lỏng, vừa rồi cậu chưa dám suy nghĩ kỹ thêm, hiện giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vỗ ngực hai cái, nói: "Sao trước kia chưa từng nghe mày kể?"
"Chưa từng nghe là đúng rồi".
Triệu Lâm Tô chậm rãi trả lời: "Kẻ ngốc nghếch như thế tao chỉ quen có một người thôi".
Thẩm Ngôn: "..."
Đệt mợ.
Trong thế giới người siêu năng lực cá lớn nuốt cá bé, giết người không phạm pháp!
Thẩm Ngôn xem Triệu Lâm Tô thành một con quỷ, thầm xé nát hắn đến độ hồn phách tiêu tan.
Triệu Lâm Tô nói: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Hắn liếc mặt nhìn sang phía Thẩm Ngôn: "Hôm nay mày cứ là lạ".
Trái tim Thẩm Ngôn căng thẳng.
Cậu không cần nghĩ thêm đã cảm thấy tình trạng hiện giờ hoàn toàn không phù hợp để kể ra siêu năng lực của mình.
Không nghĩ cũng biết tình cảnh sau đó có bao nhiêu lúng túng.
Không được, trước tiên cậu phải bình tĩnh lại đã.
Triệu Lâm Tô: "Chồng dì cả của mày đến rồi hả?" (* Dì cả: kỳ sinh lý của con gái).
"Đm mày".
Thẩm Ngôn giận dữ nói: "Câm miệng, đừng nói gì nữa.
Mày còn nói thêm một chữ, tao sẽ ném mày ra khỏi xe".
"Được, sau đó chính mày tự vác bốn bánh xe đi đến trường nhé".
"..."
Thẩm Ngôn tức giận không nói thêm được lời nào.
Cậu không nhịn được, sử dụng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, đánh giá Triệu Lâm Tô.
Nhìn trái nhìn phải thế nào đi chăng nữa cậu cũng chỉ cảm thấy thằng chó này thích cãi nhau cùng cậu hơn là yy cậu.
Hài hước quá, quá là hài hước.
Cuối cùng cũng tới trường, Thẩm Ngôn nhào xuống khỏi xe.
Triệu Lâm Tô cũng xuống xe.
Hai người họ học cùng chuyên ngành, sáng nay lên cùng một giảng đường, buổi chiều học môn tự chọn mới đường ai nấy đi.
Thẩm Ngôn xuống xe bỏ chạy, mặc kệ Triệu Lâm Tô phản ứng ra sao, cứ chạy trước rồi nói sau.
Một hơi chạy xa vạn dặm, Thẩm Ngôn dừng lại quay đầu, Triệu Lâm Tô không đuổi theo.
Thẩm Ngôn bám vào gốc cây ngô đồng trên con đường trường rợp bóng cây, cúi đầu thở hổn hển.
Nửa tiếng lưu lạc trên đường tới trường, Thẩm Ngôn cảm thấy mình đã sống qua cả nửa cuộc đời con người, thoáng cái đã già đi rất nhiều, đầu óc rối bời.
Sao có thể? Không thể nào? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Từng câu chất vấn bay loạn trong đầu cậu, đáng giận hơn, Triệu Lâm Tô bên cạnh cậu cực kỳ bình tĩnh, giống như không có chuyện gì.
Sao hắn có thể tỏ ra không có việc gì như vậy? Người có vấn đề là hắn cơ mà!
Thẩm Ngôn lại thêm một lần nữa muốn ngửa đầu hỏi trời xanh, siêu năng lực này tặng cho cậu vì ý nghĩa gì? Muốn khiến cậu ngột ngạt đúng không?
Bờ vai bị vỗ một cái, trong lòng Thẩm Ngôn đang có vô vàn suy nghĩ, bị cái vỗ vai này làm giật nảy mình hoảng sợ, nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã trèo lên cây trốn chạy.
Chờ khi quay đầu lại, thấy người tới là Chu Ninh Ba cậu mới thở phào một hơi.
Sau khi thở xong, cậu lại chửi: "Đi đường không phát ra tiếng động, mày định dọa chết người đúng không?"
Gương mặt Chu Ninh Ba chất phác thật thà, ngượng ngùng gãi tóc, "Tao gọi mày, mày không để ý đến tao".
"Tao đang suy nghĩ chút chuyện".
Thẩm Ngôn vuốt ngực ổn định hô hấp, Chu Ninh Ba à à hai tiếng, "Vậy mày cứ tiếp tục nghĩ đi, tao chờ mày nghĩ xong"
Thẩm Ngôn im lặng nhìn về phía Chu Ninh Ba.
Chu Ninh Ba là bạn cùng phòng ký túc xá đại học năm nhất và năm hai của cậu.
Phòng ký túc xá có sáu người, trước khi lên đại học, Thẩm Ngôn chưa từng ở trong ký túc xá, không biết các bạn học trong ký