Hai người đang vừa ôm nhau vừa khóc thì Nhan Tiếu nghe thấy sau lưng có tiếng choang. Cô và Hạ Hà Tịch cùng ngoái đầu lại. Nhan Tiếu chỉ thấy Ớt Nhỏ đứng như trời trồng, dưới chân là ly rượu đã vỡ.
Hóa ra, thấy Hạ Hà Tịch đi lâu không quay lại, Ớt Nhỏ mang đồ uống đi tìm anh, nhưng cô không thể ngờ rằng, lúc tìm thấy người trong mộng, lọt vào mắt cô là cảnh Hạ Hà Tịch đang ôm người khác. Và "người khác" này chính là Nhan Tiếu, người vừa nãy còn hạnh phúc sánh vai bên Văn Dịch, nét mặt rạng ngời nói với cô rằng, mình sắp được làm mẹ.
Trong chốc lát, đầu óc Ớt Nhỏ thực sự hỗn loạn. Cũng không còn quan tâm đến việc những mảnh thủy tinh có đâm vào chân mình hay không, chỉ run rẩy hỏi: "Hai người... đang làm gì vậy?".
Thấy vậy, Nhan Tiếu vội đẩy Hạ Hà Tịch ra, chỉ tiếc rằng trong mắt Ớt Nhỏ, hành động này lại càng lộ tẩy. Nhan Tiếu lau khô nước mắt nói: "Quả Quả, em đừng suy nghĩ linh tinh, chị chỉ... chỉ là…” Nhan Tiếu ngoái đầu nhìn Hạ Hà Tịch, tự nhiên bí từ, liền giậm chân nói: "Hạ Hà Tịch, anh nói đi, bọn mình chỉ là…”
Hạ Hà Tịch đứng ngây như tượng gỗ, hai mắt vẫn đỏ hoe, không nói câu nào. Thấy cảnh tượng đó, cuối cùng Ớt Nhỏ đã hiểu ra vấn đề, gật đầu liên hồi nói: "Hóa ra... hóa ra... hóa ra chị chính là người đàn bà dù đã lấy chồng mà vẫn bám nhằng anh Hạ Hà Tịch hả Nhan Tiếu?".
Bị Ớt Nhỏ chỉ trích, Nhan Tiếu càng luống cuống hơn, cô lắc đầu nói: "Không phải, thực sự bọn chị không có quan hệ gì, chỉ làm cùng công ty Chính Uy, thế nên…”
"Chị còn làm ở Chính Uy nữa hả?" Nhan Tiếu chưa nói dứt lời. Ớt Nhỏ đã sửng sốt kêu lên. "Chị còn dám nói chị không phải là người đàn bà đó nữa hả? Chị coi tôi là con ngốc à? Được! Thế mà tôi còn coi chị như chị gái nữa đây, thế mà tôi còn tâm sự mọi chuyện của mình với chị, thế mà tôi còn cảm kích đêm hôm đó chị khuyên tôi ở bệnh viện... Kết quả... có phải chị thấy rất thích thú khi chơi tôi hay không? Có phải chị thấy tôi rất trơ trẽn khi theo đuổi anh ấy không?"
"Không, Quả Quả, em nghe chị nói đã..." Nhan Tiếu chưa nói hết câu, Ớt Nhỏ đã khóc rồi bỏ chạy. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền co giò đuổi theo, nhưng bước được hai bước đột nhiên dừng lại, đứng nguyên không nhúc nhích. Bởi vì, Nhan Tiếu không thể ngờ được rằng, sau lưng Ớt Nhỏ còn có một người nữa: Văn Dịch.
——Tôi là dải phân cách “hiểu lầm”——
Ba ngày sau, Nhan Tiếu đứng trước cổng công ty của Văn Dịch, ngần ngừ hồi lâu. Nhan Tiếu đưa tay lên chuẩn bị bấm chuông, nghĩ thế nào lại bỏ tay xuống. Hôm đó, trong đám cưới của chị Mỹ Giai, yêu nghiệt nhìn thấy cô và Hạ Hà Tịch ôm nhau, liền bỏ đi mà không nói câu nào.
Nhan Tiếu về đến nhà, gọi điện thoại tìm thì Văn Dịch đã vào bệnh viện thăm ông. Ba ngày qua, ban ngày Văn Dịch đi làm, hết giờ làm việc lại vào bệnh viện với ông, ngay cả bà Văn Hân cũng thấy bất thường, hỏi nhỏ Nhan Tiếu mấy lần có chuyện gì vậy. Trước mặt người lớn, Nhan Tiếu chỉ biết nói không có gì, nhưng khi cô đến bệnh viện, yêu nghiệt cũng không thèm đếm xỉa đến cô.
Gọi điện không nghe máy, nhà cũng không về, đừng nói đến việc nói chuyện, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái. Nhan Tiếu vừa buồn vì Văn Dịch gây chiến tranh lạnh với mình, vừa trách hắn không tin tưởng cô. Chịu đựng được ba ngày thì Nhan Tiếu cảm thấy thực sự không ổn, nên mới đến công ty của Văn Dịch.
Tuy nhiên, vào đó gặp hắn sẽ nói gì đây? Nhan Tiếu không muốn cãi nhau ầm ĩ, cô chỉ muốn Văn Dịch cho cô một cơ hội giải thích. Nhưng ngộ nhỡ Văn Dịch nổi cáu thì biết làm thế nào? Hoặc không đếm xỉa gì đến cô trước mặt nhân viên thì sao?
Nhan Tiếu đang đứng trước cổng đấu tranh tư tưởng thì nghe thấy có người gọi cô sau lưng, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra đó là chị Vương, kế toán của công ty Văn Dịch.
Thấy Nhan Tiếu đứng trước cổng liền cười hỏi: "Sao em không vào?".
Nhan Tiếu cũng cố mỉm cười: "Em đang định bấm chuông thì chị đến".
Chị Vương liền ấn dấu vân tay để mở cửa rồi nhường cho Nhan Tiếu vào trước. Nhan Tiếu đành nhấc chân bước vào, vừa vào công ty đã bị hơi lạnh phả vào người, cô khẽ rùng mình. Chị Vương là người có tuổi nên hay để ý, thấy vậy vội nói: "Cái tụi này bật điều hòa lạnh như vậy, Tiếu Tiếu đến tìm giám đốc Văn hả? Em vào phòng làm việc của giám đốc ngồi đi, phòng của giám đốc không lạnh đâu".
Gặp được chị Vương nhiệt tình, Nhan Tiếu như người đã cưỡi lên lưng hổ nên khó xuống, đành phải theo chị vào phòng làm việc của Văn Dịch. Hình như yêu nghiệt đang tìm giấy tờ gì đó, nghe thấy chị Vương gõ cửa, cũng không đê ý, chỉ nói "mời vào", nhưng vừa ngẩng đầu lên, phát hiện thấy sau lưng chị Vương còn có Tiếu Tiếu, hắn cũng sững người, nét mặt sửng sốt. Chị Vương còn rót nước cho Tiếu Tiếu, Nhan Tiếu chỉ nói không khát, bảo chị cứ làm việc của chị đi. Lúc này chị Vương mới ra khỏi phòng làm việc, cả gian phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy.
Nhan Tiếu rót cho mình một cốc nước, quay lưng về phía Văn Dịch hỏi nhỏ: "Bọn mình cứ căng thẳng mãi thế này hay sao?".
Sau lưng không còn động tĩnh gì nữa, Nhan Tiếu cúi đầu nhìn cốc nước bằng giấy trên tay, càng không có can đảm quay đầu lại.
"Em chỉ muốn nói với anh rằng, kể từ lúc lấy anh, em không còn ý định nào khác nữa. Hôm đó ở bể bơi... vì Hạ Hà Tịch nói với em rằng anh ấy sang Đức sẽ không bao giờ quay lại, sau đó lại nói rằng bao năm qua anh ấy sống rất vất vả, em thừa nhận là mình cũng cảm động, nhưng cũng chỉ là sự cảm thông với anh ấy, không hề có chuyện yêu đương gì cả. Anh ấy nói chỉ mong được ôm em một lần trước khi đi xa..."
Nhan Tiếu ngoảnh đầu, chỉ thấy trong mắt Văn Dịch có những ánh nhìn sáng quắc chiếu thẳng vào mình: "Nếu một ngày nào đó, một người đàn bà thích anh cũng nói muốn anh ôm cô ấy, và anh đã ôm thì em sẽ nghĩ thế nào? Nếu em tận mắt nhìn thấy cảnh đó thì em sẽ xử sự ra sao?".
Nhan Tiếu cứng họng, ngay lúc này không thể nói hết với Văn Dịch tình huống ngày hôm đó: "Văn Dịch, em xin lỗi về chuyện hôm đó... Nhưng thực sự em chỉ muốn tạm biệt anh ấy chứ không có ý nghĩ gì khác".
"Đủ rồi!" Đột nhiên Văn Dịch gầm lên, Nhan Tiếu giật mình, lúc này hắn mới ý thức được rằng mình đã mất hết bình tĩnh. Hắn xoa xoa hai bên thái dương đang giật giật rất mạnh, nhắm mắt lại nói: "Nhan Tiếu, anh không muốn cãi nhau với em. Đợi ông ngoại mổ xong rồi tính…”
Nghe thấy vậy, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy vô cùng thất vọng về Văn Dịch. Cô thừa nhận lúc đó mình đã sai, không nên dung túng đê Hạ Hà Tịch ôm mình, nhưng thực sự cô vẫn một lòng một dạ với Văn Dịch. Tại sao tình cảm bao nhiêu năm không sánh bằng lòng tin đối với một cái ôm?
Lòng Nhan Tiếu nguội lạnh, giong cũng lạnh lùng hơn: "Anh nói như vậy có nghĩa không còn gì để nói nữa?". Nói xong, thấy Văn Dịch không đáp lại, Nhan Tiếu lại mềm lòng ép mình nở một nụ cười, hạ giọng nói: "Đừng như vậy mà, tối nay em sẽ về nhà nấu cơm…”
Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, bàn tay nắm tay yêu nghiệt đã bị hất ra, rồi thấy trên đỉnh đầu có tiếng gầm lớn: "Anh đã nói là bây giờ không muốn nói chuyện mà, em còn ở đây làm gì?".
Nhan Tiếu rùng mình, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, trái tìm còn lạnh hơn ban nãy mấy chục lần, mấy trăm lần, như đóng thành băng. Văn Dịch, anh căm ghét em như vậy thật sao? Lúc này, Nhan Tiếu cũng cười gằn, cố không để mình rơi nước mắt, nói: "Được... được, coi như việc em đến đây là sai, giám đốc Văn muốn thế nào thì là như thế".
Nói xong, Nhan Tiếu quay người định bỏ đi, thì cánh tay đột nhiên bị túm chặt, chưa kịp phản ứng gì, đã bị Văn Dịch ôm chặt từ phía sau. Yêu nghiệt ghì chặt Nhan Tiếu trong lòng, chỉ mong hai người cứ ngạt thở như thế rồi chết. Văn Dịch nghiến răng, lòng đau tê tái, nói: "Anh xin lỗi, anh biết không nên quát em, không nên... Anh xin lỗi, nhưng em có biết là mấy hôm nay anh khổ sở thế nào không? Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh em và Hạ Hà Tịch ôm nhau. Anh chỉ muốn được giết chết gã Hạ Hà Tịch đó! Anh không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ biết mắt em đỏ hoe, đang khóc... Mấy ngày qua anh sợ chỉ cần gặp em, em sẽ nói không muốn để mất anh ta, em đã thay đổi ý định, muốn đến với anh ta, muốn chia tay với anh…”
Văn Dịch thấy mũi hơi cay cay, nước mắt đã lăn xuống vai Nhan Tiếu: "Tiếu Tiếu, thực sự là anh rất sợ... Sợ em không cần anh nữa... Nếu đúng là là em đến với Hạ Hà Tịch thì anh biết làm thế nào?".
Nhan Tiếu cũng phải bật cười, quay đầu ôm chặt yêu nghiệt, cắn một miếng thật đau lên vai hắn: "Ai bảo là em không cần anh nữa, không cần anh mà em còn cam tâm để anh lừa lấy anh hay sao? Còn đợi anh bao nhiêu năm đó nữa sao? Còn XXOO với anh để có con với anh sao?".
Nhan Tiếu nói đến câu cuối cùng, đột nhiên Văn Dịch sững sờ, ngừng lại một lát, sau khi xác định mình không nghe lầm mới rụt rè hỏi: "Em nói gì vậy?".
Nhan Tiếu lắc đầu, đánh đấm yêu nghiệt túi bụi: "Em nói gì nữa? Không phải anh đi khoe khoang với tất cả mọi người em có rồi đó sao? Đến giờ có thật rồi, anh không dám nhận hả?".
"Nhận chứ, dĩ nhiên là nhận chứ!" Văn Dịch sung sướng ôm chặt Nhan Tiếu, hôn tới tấp, vì quá bất ngờ, một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại được, nâng khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt của Nhan Tiếu, trịnh trọng hứa: "Tiếu Tiếu, anh hứa nhất định sẽ khiến cho em và con trai hạnh phúc suốt đời".
Nhan Tiếu thấy sởn hết gai ốc vì câu nói tình cảm của yêu nghiệt, liền đẩy hắn ra, mắng: "Đừng có suốt ngày con trai, con trai như thế nhỡ là con gái thì thế nào?".
Văn Dịch nũng nịu sà tới, lại ôm Nhan Tiếu vào lòng: "Không phải bố chồng em đã giao nhiệm vụ cho em từ lâu rồi đó sao? Sinh một chữ "hảo"... con gái, con trai đều không được thiếu". Nói đến đây, Văn Dịch dừng lại rồi nghiêm giọng nói tiếp: "Đợi tuần sau ông mổ xong, bọn mình làm đám cưới em nhé!".
"Vâng!" Nhan Tiếu dụi đầu vào lòng chồng, mơ màng nhớ lại, hình như tuần sau, ngày ông mổ chính là ngày người đó bay sang nước ngoài. Nhan Tiếu khẽ mỉm cười, đã thấy lòng nhẹ hơn. Hạ Hà Tịch, chúc anh lên đường may mắn! Hiện tại em đang vô cùng hạnh phúc.
——Tôi là dải phân cách “sóng gió lại nổi lên”——
Chẳng mấy mà đã đến ngày ông Văn phải lên bàn mổ.
Đối với nhà Nhan Tiếu và nhà họ Văn, dĩ nhiên đây là một việc vô cùng quan trọng. Ngay từ tối đầu tiên, yêu nghiệt đã ở lại trông ông, còn Nhan Tiếu vì có bầu nên bị đuổi về nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Nhan Tiếu tỉnh dậy, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến viện thì điện thoại đổ chuông.
Nhan Tiếu tưởng rằng yêu nghiệt gọi mình dậy, vừa nhìn màn hình liền sững người, mới nhấc máy. Đầu bên kia điện thoại, giọng Ớt Nhỏ khản đặc, nói nhỏ: "Chị Nhan Tiếu, chúng ta gặp nhau một lát nhé, mười phút thôi, em đứng dưới nhà đợi chị".
Nhan Tiếu thu dọn đồ đạc xong xuôi xuống tầng, quả nhiên Ớt Nhỏ đã đứng dưới sân đợi cô. Nhan Tiếu nghĩ một lát, vẫn bước đến: "Quả Quả, em vẫn khỏe chứ?".
Ớt Nhỏ cười gằn: "Bây giờ hỏi câu này có còn ý nghĩa gì nữa không?". Nhan Tiếu thấy mắt Ớt Nhỏ đỏ hoe, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng là mấy ngày qua cô ây nghỉ ngơi không được tốt.
Ớt Nhỏ cắn chặt môi, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói: "Chị có biết hôm nay là ngày anh Hạ Hà Tịch bay không?".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu khẽ run lên, quả nhiên cô không đoán sai, Ớt Nhỏ đến đây là vì chuyện này. Nhan Tiếu đã nghĩ ra lời từ chối, lắc đầu: "Chị chỉ biết hôm nay là ngày ông ngoại anh Văn Dịch mổ. Anh ấy đang đợi chị ở bệnh viện, chị phải đến viện đây".
"Nhan Tiếu!" Thấy Nhan Tiếu chuẩn bị bỏ đi, Ớt Nhỏ liền gọi giật lại, nói: "Tại sao chị lại có thể nhẫn tâm như vậy? Chị có biết là vì chị mà anh ây bỏ cơ hội thăng tiến ở công ty hay không? Vì chị mà anh ấy cam tâm tình nguyện làm tổn thương trái tim của một cô gái hết lần này đến lần khác. Vì chị mà thậm chí anh ấy còn âm thầm cầu chúc cho chị được dắt tay người khác... Điều quan trọng nhất là, vì chị mà anh ấy không bao giờ nói ra những điều này không? Người bỏ cuộc chưa chắc đã phải là người không có tình cảm sâu nặng. Tại sao chị chỉ chú ý đến mặt tốt của Văn Dịch? Anh ấy chuẩn bị bay rồi, chị đi tiễn anh ấy, nói đôi câu không được sao?".
Nhan Tiếu đưa mắt nhìn xuống, nghe Ớt Nhỏ nghẹn ngào nói hết, mới chậm rãi trả lời: "Người bỏ cuộc chưa chắc đã phải là người không có tình cảm sâu nặng. Nói hay lắm, người đó chính là em ư?".
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại trận không biết phải làm gì. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền lắc đầu: "Chị phải đi đây, nếu không Văn Dịch sẽ sốt ruột". Nói xong, Nhan Tiếu liền đi vòng qua Ớt Nhỏ bước về phía trước.
"Nhan Tiếu!!" Ớt Nhỏ lấy hết sức bình sinh để gào, nhưng Nhan Tiếu không quay đầu lại nữa. Nếu quả thật là Hạ Hà Tịch đã buông xuôi rồi thì bây giờ không nên tỏ chút thông cảm nào nữa, không đúng thế sao?
"Nhan Tiếu, chị dừng lại ngay!!" Ớt Nhỏ vẫn đứng sau hét, Nhan Tiếu lại rảo bước nhanh hơn, đi được một đoạn ngắn, đang thắc mắc tại sao sau lưng lại không thấy có tiếng gọi nữa, ngoái đầu lại thì thấy một bàn tay ập xuống, trong tích tắc chỉ thấy trước mặt tối sầm...
Đến khi Nhan Tiếu tỉnh lại, chỉ thấy cô đau ê ẩm. Định thần lại thì phát hiện ra mình đang ngồi trên xe, Ớt Nhỏ ngồi ngay cạnh cô, người ngồi trước lái xe chắc là tài xế của nhà họ Mục.
Thấy Nhan Tiếu tỉnh lại, Ớt Nhỏ quay đầu sang, lạnh lùng nói: "Vừa đúng lúc". Vừa nói dứt lời, xe liền rẽ quặt, sân bay đã hiện ra trước mắt, Nhan Tiếu trợn tròn mắt. Sau khi xe dừng hẳn, lái xe xuống trước.
Ớt Nhỏ nói: "Kể cả bây giờ chị có bay về cũng không kịp được ca mổ của ông ngoại Văn Dịch nữa, điện thoại em cũng đã tắt giúp chị rồi. Đã đến đây rồi thì chị hãy ngoan ngoãn nghe theo đi, vào chào tạm biệt anh Hạ Hà Tịch đi".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu giận đến tím người, nghiến răng nhìn Ớt Nhỏ bằng cái nhìn tóe lửa: "Sao em lại có thể…”
Ớt Nhỏ mặt lạnh như tiền, dường như không nhìn thấy Nhan Tiếu: "Vào đi, còn nửa tiếng nữa anh ấy sẽ lên máy bay".
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Ớt Nhỏ, Nhan Tiếu cũng thấy bực, cô gật đầu, cười khẩy nói: "Nửa tiếng đúng không? Được, thế thì chị sẽ ngồi trên xe ba mươi mốt phút rồi xuống. Chị muốn xem xem ngoài việc bắt cóc người khác đến sân bay, tiểu thư nhà họ Mục còn làm được gì nữa? Có trói được chị rồi bê đến trước mặt Hạ Hà Tịch bắt tạm biệt không!".
"Chị!" Câu nói này đã thực sự kích nộ Ớt Nhỏ, cô nghiến răng ken két trợn mắt nhìn Nhan Tiếu, chỉ muốn xông đến xé thành tám mảnh. Ớt Nhỏ cố gắng kìm chế cơn giận, rồi tự nhiên không còn sức nữa. Ớt Nhỏ nhắm mắt lại vái vẻ chán chường, nói nhỏ: "Chị tưởng rằng em sẽ không làm như thế ư?". Nói xong, nước mắt đã lăn dài xuống gò má. "Chỉ là vì em thích anh ấy, có gì là sai? Đúng vậy, em ngang ngạnh, ích kỷ, là cô tiểu thư, không hiểu sự đời, hay cáu kỉnh. Nhưng những người quen bọn em, có ai là không biết em tốt với anh ấy thế nào, có ai là không biết em ngờ nghệch, hèn hạ đến mức nào, theo đuổi người ta bao nhiêu năm, đừng nói là cảm động, ngay cả nhìn em, anh ấy còn không buồn nhìn lấy một cái... Năm xưa bạn bè đều nói, Quả Quả, cậu ham cái mới hả? Chưa bao giờ gặp anh chàng nào như thế này, muốn thử hay sao? Em cam đoan rằng nếu theo đuổi một tháng mà không tán đổ em sẽ bỏ cuộc. Nhưng rồi một tháng, hai tháng, một năm, hai năm... em đã kiên trì theo đuổi bao nhiêu năm như vậy mà anh ấy không động lòng. Em phải làm thế nào? Em muốn rộng lượng cầu chúc cho anh ấy hạnh phúc, nhưng nhìn thấy hai người ôm nhau em vẫn rất buồn. Chị tưởng rằng em thực sự muốn đến tìm chị ư? Là do em nhìn thấy anh ấy như vậy nên em không thể chịu được, bất luận đi đâu, đều lẻ loi một mình, em biết... trong lòng anh ấy chỉ có chị…”
Nhan Tiếu im lặng, vỗ vai Ớt Nhỏ nói: "Em nhầm rồi".
Ớt Nhỏ ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên thì nghe thấy Nhan Tiếu