Ba năm trước, trong ký túc xá nam.
Một rưỡi đêm, Văn Dịch đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu bạn nằm ở giường bên cạnh không biết đang tỉnh hay đang mơ, lẩm bẩm chửi mấy câu rồi trở mình ngáy tiếp. Văn Dịch khoác thêm chiếc áo khoác, ra đến ban công mới nghe điện thoại, đầu bên kia khá ồn ào, một hồi lâu Văn Dịch mới nghe thấy tiếng một cô gái đang lảm nhảm: "A lô? Uống ly nữa đi…”
Câu chuyện đã được mở màn.
Lúc Văn Dịch đến quán bar, Nhan Tiếu đang ngồi trên sofa cười trừ. Nhân viên phục vụ cũng bó tay, nói từ ngày làm ở đây đến nay, đã gặp rất nhiều kẻ say, nhưng chưa bao giờ gặp cô nàng nào say rượu kỳ quặc như cô nàng này.
Người khác sau khi say rượu chửi bới có, đập phá có, còn Nhan Tiếu ngồi rất ngoan ngoãn, chỉ cười. Từ bàn này cười sang bàn khác, không nói gì cũng không có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người ta rồi cười, đuổi không chịu đi. Trước lúc Văn Dịch đến, Nhan Tiếu đã cười đuổi mất khách ở năm bàn rồi.
Nhân viên phục vụ không biết làm thế nào, bảo cô vào phòng nghỉ, dỗ dành mãi Nhan Tiếu mới chịu gọi điện cho Văn Dịch. Sau khi biết được sự tình, Văn Dịch bực lắm, mấy tiếng trước hắn đã biết được chuyện Nhan Tiếu thất tình qua lời kể của Ninh Khiêm Nhã, lúc đầu định đợi Nhan Tiếu gọi điện thoại đến xin được an ủi, kết quả đợi mỏi cả mắt, ngủ thiếp đi thì nửa đêm nhận được điện thoại nói kẻ nọ đang say rượu.
Văn Dịch bực quá, mắt còn díp lại định quát một trận thì nghe Nhan Tiếu nói: "Yêu nghiệt, mau kéo tớ, hình như tớ cười không dừng lại được nữa". Nói xong, người cô đổ rầm xuống đất. Nghe thấy vậy, đang bực nhưng yêu nghiệt cũng phải phì cười. Nhà ngươi cũng còn gọi là có lương tâm, trước lúc xỉu còn gọi tên ta chứ không phải tên anh ta.
Lúc yêu nghiệt trèo tường ra khỏi ký túc xá nam, đã bị cô gác cổng phát hiện đuổi theo khá xa, cho dù thế nào đêm nay cũng không quay về được nữa. Cộng với việc bên này Nhan Tiếu say mèm, Văn Dịch đành phải đưa Tiếu Tiếu tới nhà nghỉ.
Mặc dù bình thường yêu nghiệt cũng rất lông bông, nhìn rất lưu manh, nhưng việc vào nhà nghỉ... lại là lần đầu tiên, giống như cô gái lần đầu tiên lên xe hoa. Hắn khá ngượng ngùng, cộng với việc Nhan Tiếu say bất tỉnh nhân sự, hắn cứ có cảm giác mình đang lợi dụng người khác, lúc đầu thì định sau khi đưa Nhan Tiếu về phòng sẽ ra ngoài sảnh lớn đợi một đêm để thể hiện sự trong sạch của mình, nhưng sau khi hai người vào phòng, đã xảy ra một số chuyện...
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho Nhan Tiếu, yêu nghiệt liền xin nhân viên phục vụ nước trà đặc và thuốc giã rượu, nửa đút nửa đổ vào miệng Nhan Tiếu, cô nàng nôn mấy lần, cuối cùng cũng đã tỉnh. Nhan Tiếu mở mắt nhìn thấy xung quanh rất lạ, liền túm Văn Dịch đang ngồi bên cạnh, xoa trán hỏi: "Đây là đâu vậy?".
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền lườm một cái, xòe tay ra nghiến răng nói: “Trả tiền đây!".
Nhan Tiếu vẫn nửa say nửa tỉnh, đang là lúc khó chịu nhất, thấy yêu nghiệt thách thức cũng không còn sức phản bác, lại xoa trán nói với giọng yếu ớt: "Trả tiền gì cơ? Sao tớ lại ở đây? Sao cậu lại đến đây?".
Yêu nghiệt "hứ" một tiếng, rất không hài lòng với câu nói cuối cùng của Nhan Tiếu, cố tình nói với giọng lè nhè: "Dĩ nhiên là phải trả tiền rồi! Xem xem, cậu nhiều tiền như vậy, thất tình rồi còn mò đến quán bar uống rượu, vì cậu mà tớ bị bà gác cổng đuổi cho chạy té khói, mãi mới thoát được, vừa phải bắt taxi vừa phải thuê phòng, tớ là sinh viên nghèo làm sao đọ với cậu được, số tiền này cậu phải trả đó!".
Văn Dịch mồm năm miệng mười nói một lèo, Nhan Tiếu lại cúi đầu không nói gì nữa. Lúc này yêu nghiệt mới sực nhớ, hình như vừa nãy nổi hứng lại nhắc đến hai chữ "thất tình" thì phải. Ngừng một lát, yêu nghiệt lại trêu Nhan Tiếu: "Này, có phải là lần đầu tiên cậu thất tình đâu, buồn làm gì".
"..." Tóc mai che hết trán Nhan Tiếu, khiến Văn Dịch không quan sát được nét mặt của cô.
Văn Dịch ngồi xuống giường, rụt rè huých vào cánh tay đối phương rồi nói tiếp: "Dưa chín ép không ngọt, tội gì phải thế chứ? Hơn nữa, cậu cũng không hẳn là thất tình…”
Thất tình thì trước hết phải có tình mới thất được, bao nhiêu năm qua cậu đã yêu ai đâu. Tiếu Tiếu, cậu hạnh phúc biết bao... đúng không?".
Chưa nói dứt lời, đột nhiên yêu nghiệt bị đối phương lấy gối đập tới tấp, hắn vừa tránh vừa nghe Nhan Tiếu gào: "Cậu cút đi! Có ai khuyên nhủ người khác như cậu không?".
"Tớ nói thật đó chứ!" Văn Dịch vừa cướp chiếc gối, đang định mắng thêm mấy câu nữa, trợn mắt nhìn, lại thấy Tiếu Tiếu nước mắt giàn giụa. Bị phát hiện là khóc nhè, Nhan Tiếu cũng không lau mặt nữa, để mặc cho nước mắt rơi lã chã, khóc nức nở: "Cậu thì biết cái quái gì! Cậu là cái thá gì!! Cậu mà xứng đáng là bạn tớ hả, ngoài việc xát muối vào vết thương của người khác, cậu không biết gì hết!!".
Thấy vậy, Văn Dịch biết Tiếu Tiếu không phải đùa, hắn sững người một lát rồi đưa tay ra lau nước mắt cho Nhan Tiếu: "Ờ thì tớ... muốn lảng sang chuyện khác để cậu đừng nghĩ đến nữa mà, rõ ràng là cậu biết tớ đang đùa…”.
Nhan Tiếu phát mạnh vào tay yêu nghiệt, tiếp tục khóc: "Tớ đã sống hơn hai mươi năm rồi, bạn bè xung quanh, người thì đang yêu, kẻ thì đã từng yêu, chỉ có tớ, đừng nói là người yêu, từ nhỏ đến lớn chẳng có ai theo đuổi cả!! Tớ kém cỏi như vậy sao? Hu hu... Con bé béo ngay phòng bên cạnh cũng yêu rồi, còn tớ thì sao? Cho dù tớ cố gắng đến đâu, chủ động tỏ tình cũng vậy mà bị động yêu thầm cũng thế có lần nào thành công đâu? Tớ vô duyên đến vậy sao, khó lọt được vào mắt con trai đến vậy sao? Hu hu…”.
Thấy Nhan Tiếu khóc mắt đỏ hoe, tội nghiệp như chú thỏ con, Văn Dịch cũng không kìm được sụt sịt, hắn rất muốn nói với cô rằng, thực ra sự thật không phải như vậy, nhưng sợ nói ra lại bị đánh chết... Văn Dịch liếc Nhan Tiếu một cái, dĩ nhiên là không phải Tiếu Tiếu không có ai thích, từ thằng Lý hàng xóm hồi nhỏ đến Kính Nhỏ hồi cấp hai, rồi cả cậu lớp trưởng lớp xã hội hồi cấp ba. Mặc dù Nhan Tiếu không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng nét đặc biệt của cô vẫn thu hút được một vài người, nhưng lần nào yêu nghiệt cũng chọc ngoáy, để đối phương nản chí rút lui.
Lần này, khi biết Nhan Tiếu thích anh Khiêm Nhã, yêu nghiệt lại giở ngón nghề cũ, cố tình giả vờ rất thân mật với Tiếu Tiếu trước mặt anh ta, một điều "Tiếu Tiếu", hai điều "Tiếu Tiếu", hắn không biết hắn nghĩ thế nào, nói tóm lại là hắn không muốn Nhan Tiếu cách mình quá xa, không muốn cô lại gần những anh chàng khác.
Nhưng anh Khiêm Nhã không phải là người theo đuổi Nhan Tiếu, càng không ngờ nghệch như Nhan Tiếu. Trong cú điện thoại ban nãy, Ninh Khiêm Nhã đã chỉ thẳng vào điểm yếu của Văn Dịch, nói: "Tiểu Dịch, anh đã từ chối Tiếu Tiếu rồi, lúc này cô ấy yếu đuối nhất, nếu em tranh thủ cơ hội này chắc cô ây sẽ chấp nhận em".
Yêu nghiệt vừa run rẩy vì Nhan Tiếu lại một lần nữa thât tình vừa cố chống chế: "Anh Khiêm Nhã nói linh tinh gì vậy? Anh từ chối cậu ây cũng đáng đời, đũa mốc đòi chòi mâm son, liên quan gì đến em?".
Đầu bên kia liền cười: "Được, không liên quan gì đến cậu thì hằng ngày cậu bu quanh người ta như ruồi bu làm gì? Làm lỡ dở cuộc đời của người ta bao nhiêu năm thì cũng phải nhìn ra được tình cảm của mình rồi chứ? Đừng nói anh không nhắc nhở cậu, cái trò đó của cậu sẽ không còn có hiệu lực sau khi đi làm đâu, đến lúc Tiếu Tiếu tốt nghiệp chạy theo người khác thì cậu cũng đừng có khóc nhé!".
Nhớ lại lời dặn dò của anh Khiêm Nhã, tim yêu nghiệt đập mạnh hơn, hắn nắm chặt tay lại, miệng lắp bắp: "Thực... thực ra Tiếu Tiếu ạ, tớ... haizz, tớ muốn nói rằng cậu không hề kém cỏi, đó là do đám người đó không có mắt, không có phúc, tớ đối với cậu...". Yêu nghiệt không dám ngoảnh đầu nhìn Nhan Tiếu, chỉ xoa xoa mái tóc bù xù, lấy hết can đảm nói: "Lần nào nhìn thấy cậu ở bên cạnh thằng con trai khác tớ lại cũng thấy bực mình, thấy ghét! Tớ chỉ muốn bóp chết cậu cho xong, làm việc gì cũng không chuyên tâm được. Lúc đầu tớ còn tưởng rằng do đã quen với việc có cậu ở bên cạnh, nhưng sau đó tớ phát