Sáng thứ hai cũng là ngày chính thức bắt đầu học kỳ mới ở cấp ba.
Lớp bổ túc hè không có tiết học sáng với giờ thể dục sáng. Sau khi học chính thức lại thì những tiết này đều được khôi phục. Mấy giáo viên chủ nhiệm muốn nâng cao thành tích học tập của học sinh nên yêu cầu học sinh đến phòng học sớm nửa tiếng.
Vì vậy giờ học ban đầu là 7 giờ được đẩy sớm lên 6h30.
Như vậy thì phải bắt đầu đi học lúc 6 giờ.
Vì thời gian vội nên sáng sớm đi học không kịp làm bữa sáng, đều mua ở trước cổng trường đem đi, rồi ăn trước khi vào học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng 6 giờ, Lưu Trạch Hằng nhấn chuông cửa nhà họ Tiêu Di, phòng ở cách âm cũng kém nên nghe được tiếng Lưu Tiêu Di gấp gáp lấy đồ “lách cách lách cách” trong phòng. Khoảng chừng ba phút sau, Lưu Tiêu Di đầu tóc rối bù, đồng phục lộn xộn, còn chưa đeo cặp sách…
Lưu Tiêu Di mở cửa nhà ra, nói: “Đi được rồi.”
Có thể vì nghỉ hè buổi sáng nhàn rỗi đã quen, bây giờ đột nhiên lịch học sắp xếp dày đặc như vậy vẫn chưa thích nghi kịp. Hôm qua Lưu Tiêu Di và Lưu Trạch Hằng xem như đã làm lành, hai người ngồi nói chuyện ở phòng khách rất lâu, mãi đến khi bố mẹ đi làm về hai người mới tách ra ai về nhà nấy.
Lưu Tiêu Di đóng cửa gỗ và cửa chống trộm lại, khóe miệng Lưu Trạch Hằng khẽ nhếch, hỏi: “Em chưa chải đầu à?”
Lúc này Lưu Tiêu Di mới nhớ ra mình chưa chải đầu thật, vội vàng dùng hai tay vuốt tóc.
Lưu Trạch Hằng đưa tay lên đầu cô: “Để anh giúp em cho.”
“...Ừ.” Lưu Tiêu Di buông tay xuống.
Lưu Trạch Hằng dùng tay nghiêm túc vuốt mái tóc rối bù của cô, sau đó lại chỉnh lại cổ áo đồng phục cho cô, thấy ánh mắt khó hiểu của cô mới giải thích: “Cổ áo em bị lệch rồi.”
“... Ồ.”
“Tiêu Di.”
“Ừ?”
Ánh mắt Lưu Trạch Hằng nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”
Lưu Tiêu Di hơi bất ngờ, cúi thấp đầu, cảm giác mặt mình có hơi nóng.
Có lẽ vì trước giờ chưa từng được nghe thấy Lưu Trạch Hằng tỏ tình như thế nên có cảm giác như mơ vậy.
“Đến trường thôi…” Lưu Tiêu Di đi xuống cầu thang trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Trạch Hằng theo sau cô, đi đến bên cạnh Lưu Tiêu Di nắm lấy tay cô. Cô dừng bước ngẩng đầu nhìn, đúng lúc Lưu Trạch Hằng cũng cúi đầu nhìn cô.
“Đi thôi.” Cầu thang chật hẹp, Lưu Trạch Hằng đi trước, kéo tay Lưu Tiêu Di xuống lầu.
Lưu Tiêu Di nhớ đến ngày trước số lần nắm tay anh rất ít ỏi, do Lưu Trạch Hằng là kiểu thích ở nhà không thích đi ra ngoài nên hai người rất ít dịp cùng nhau ra ngoài. Tay anh hơi lạnh, dùng sức nắm chặt lấy tay cô.
Dưới lầu có nhà đang mở cửa, một người trẻ tuổi đi làm bước ra. Lưu Tiêu Di vội giãy tay ra khỏi tay Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng nhìn cô không hiểu.
Người thanh niên đó vừa mới tốt nghiệp đại học ra, Lưu Tiêu Di chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Đông.”
Anh Đông gật đầu chào lại: “Chào em, hai đứa đi học hả?”
Lưu Tiêu Di gật đầu, anh Đông mới chào tạm biệt: “Anh phải đến cơ quan ngay, anh đi trước nhé, tạm biệt.”
“Chào anh.” Lưu Tiêu Di chào lại một câu.
Lưu Trạch Hằng để ý lúc nãy Lưu Tiêu Di giãy tay anh ra, hỏi: “Em không thích anh dắt em đi à?”
Lưu Tiêu Di lắc đầu nói: “Mẹ em nói trước khi tốt nghiệp không được yêu đương với anh, em sợ hàng xóm thấy sẽ nói với mẹ.”
Sau khi sống lại, người lớn hai nhà đều phát hiện ra cách hai người qua lại không giống với lúc trước nữa. Lúc trước Lưu Tiêu Di cứ bám lấy Lưu Trạch Hằng mà anh thì lúc nào mặt cũng lạnh nhạt, nên người lớn hai nhà cũng không sợ hai người qua lại. Nhưng bây giờ thái độ Lưu Trạch Hằng đối với cô đã khác rồi, tự mình dạy học cho cô, khi ăn thì gắp đồ ăn cho Lưu Tiêu Di, còn để cô ở lại phòng mình. Hai người vẫn chưa tới tuổi thành niên, người lớn cũng là người từng trải, mà tuổi trẻ khí huyết dồi dào, chỉ sợ hai người lúc nào đó không nén nổi tình cảm mà thôi.
Thực ra không chỉ có mẹ Di nhắc nhở Lưu Tiêu Di, mẹ Hằng cũng đã nói với Lưu Trạch Hằng mấy chuyện đó.
“Sau này anh sẽ chú ý hơn.” Lưu Trạch Hằng cũng tôn trọng yêu cầu của người lớn.
“Em…” Lưu Tiêu Di đang định nói lại thôi.
“Đi thôi, còn không đi nữa thì trễ mất.”
Hai người lại xuống lầu đến nhà để xe, Lưu Tiêu Di đi xe cùng Lưu Trạch Hằng đi học. Lưu Trạch Hằng đạp chân lên bàn đạp, Lưu Tiêu Di ngồi sau ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh.
Những việc này như một giấc mộng vậy, hôm qua sau khi hiểu rõ vẫn không dám tin tưởng, cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Đây