Tô Ninh Trăn bị đẩy vào một cái lại một cái, gậy thịt thô to của người đàn ông đục mở hành lang ấm áp chặt chẽ của cô, khoái cảm từng cơn đánh úp lại, đầu vốn dĩ đau như muốn nứt ra cũng dần dần không đau nữa, ký ức tối hôm qua chậm rãi quay trở lại, theo động tác thân mật triền miên của hai người, thật sự làm cô nhớ lại vài thứ…
Hôm qua, bạn trai cũ đáng bị chém ngàn đao kia của cô kết hôn, mẹ của anh ta có lẽ là muốn cho cô hoàn toàn hết hy vọng nên còn gửi thiệp cưới cho cô, đặc biệt gọi điện thoại đích thân mời cô đến dự.
Đương nhiên, trường hợp khó xử như thế này, Tô Ninh Trăn vốn dĩ không có ý định tham dự, nhưng mẹ anh ta dường như chưa từ bỏ ý định, nhiều lần nhắc nhở cô cần phải tham dự đúng giờ, nói là lời chúc phúc của cô rất quan trọng với bạn trai cũ.
Rất con mẹ nó quan trọng! Tô Ninh Trăn thật sự muốn nổi khùng rồi chửi tục, tiếc rằng nhà cô gia giáo đàng hoàng, những lời như vậy không thể nói ra được.
Cho nên rơi vào đường cùng, cô vẫn đến tham dự đám cưới.
Lúc đầu Tô Ninh Trăn cho rằng, ba tháng nay có lẽ cô đã đỡ hơn rất nhiều, dù sao thì cũng là tình cảm bốn năm, nói chia tay là chia tay như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Kết quả vừa đến hội trường nhìn thấy tấm hình cưới kia, Tô Ninh Trăn vẫn không nhịn được mà đỏ vành mắt, cảm giác bi thương vì cô dâu không phải là mình tự nhiên ập đến như nước lũ.
Cô và Lâm Tuấn Lương quen biết nhau ở đại học, hai người là bạn học với nhau, lại bởi vì quan hệ đồng hương mà hai người rất nhanh liền bắt đầu quen thuộc, vốn dĩ ngay từ đầu Tô Ninh Trăn coi anh ta là bạn bè bình thường, cũng ở chung rất thoải mái, tự do. Kết quả Lâm Tuấn Lương lại không nghĩ như vậy, không bao lâu sau liền bắt đầu theo đuổi cô.
Tô Ninh Trăn vốn dĩ không nghĩ tới chuyện yêu đương, dù sao thì nhiều năm qua, tâm tư của cô đều đổ dồn vào chuyện làm thế nào để thoát khỏi Tiêu Hàn và đề phòng ba cô tìm cô tính sổ, bởi vậy cũng mặc kệ sự theo đuổi của anh ta hai năm, sau đó mới suy xét thử qua lại một chút.
Thật ra Lâm Tuấn Tương là người bạn trai cũng không tệ lắm, bốn năm quen nhau đối xử với cô cũng coi như không tồi, bởi vậy tình cảm của hai người cứ duy trì tế thủy trường lưu(*), lúc đầu cô còn tưởng rằng bọn họ có thể đi đến hôn nhân, kết quả bây giờ xem ra cũng chỉ là sự mơ mộng hão huyền của cô.
*Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì chảy dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng.
Cô tự giễu cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên, cố gắng thu lại hàng nước mắt muốn chảy ra, trong trường hợp như thế này cô cũng không thể để mất mặt được.
“Ôi chao, đây không phải là Ninh Trăn sao?” Một giọng nói bén nhọn ở một bên truyền tới.
Tô Ninh Trăn định thần nhìn lại, quả nhiên là người mẹ cực phẩm kia của Lâm Tuấn Lương.
Cô ngại vì gia giáo nên vẫn ngoan ngoãn chào hỏi bà ta: “Dì, lâu rồi không gặp.”
Mẹ Lâm hôm nay ăn mặc có vẻ rất hoan hỉ, lớp trang điểm trên mặt cũng rất khoa trương: “Ninh Trăn, biết cháu có thể đến thì Tuấn Lương nhà chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, ôi, tình yêu hiện đại đều ưa chuộng dễ hợp dễ tan, nhìn thấy hai đứa như vậy, dì cũng rất vui mừng.”
Tô Ninh Trăn cười lạnh ở trong lòng một tiếng, thật sự là một màn kịch hay: “Dì hôm nay chắc chắn rất bận rộn, đừng chào hỏi cháu, dì cứ làm việc đi!” Cô cảm thấy mình nói nhiều thêm hai câu với bà ta thì có thể sẽ không duy trì được khuôn mặt ôn hòa mất, nên Tô Ninh Trăn nhanh chóng đuổi bà ta đi.
Nhưng đối phương dường như không có ý định buông tha cho cô: “Ninh Trăn thật là một cô