Lúc Tiêu Hàn đưa người về đến nhà rồi, lúc cô say coi như không tệ, chỉ ngoan ngoãn ngủ.
Ba mẹ đúng lúc không ở đây, anh ôm cô vào trong phòng mình nằm, về phần tại sao nhà cô ở ngay sát vách lại không đưa cô về nhà...
Có lẽ… anh sợ cô bị ba Tô trách cứ đi! Anh hài lòng tìm được cái cớ cho hành vi của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt cô bôi một lớp phấn mỏng, anh bất mãn vào nhà tắm lấy dầu tẩy trang của mẹ với khăn mặt rồi quay lại phòng mình tẩy lớp trang điểm trên mặt cô đi.
Đợi cho khuôn mặt nhỏ thanh lệ dưới động tác của anh chậm rãi lộ ra vẻ đẹp nguyên bản, Tiêu Hàn mới hài lòng dừng tay lại, sau đó vắt khăn mặt lau qua cho cô lần nữa.
Anh hôn lên cái miệng nhỏ của cô một cái, hành động thành thói quen này dường như anh đã làm rất nhiều lần, Tiêu Hàn hài lòng nhếch khóe miệng lên.
Hôm nay anh cũng ở hiện trường hôn lễ. Dù sao thì cô dâu cũng là con gái của thành viên ban giám đốc công ty nên anh vẫn phải tham gia, lúc anh trông thấy cô gái nhỏ này cũng ở đó, trong lòng vừa giận cũng vừa bực, không nghĩ được cô gái ngốc này rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh vốn muốn đến ôm chặt lấy cô gái ngốc này, nhưng tiếc rằng rất nhiều nhân vật quan trọng của công ty đều đang ở đây, bởi vậy mà Tiêu Hàn bị trễ nải không ít thời gian, kết quả mới quay đầu lại liền không thấy người đâu nữa, anh mới vội vàng gọi điện thoại cho cô, nào biết chưa được bao lâu mà cô gái không biết trời cao đất dày này đã tự biến mình thành bộ dạng như vậy.
Anh nhịn không được mà thở dài, sao bản thân mình lại thua trên tay của cô thế này.
Thấy cô gái ngoan ngoãn, anh dứt khoát bắt đầu xử lý công việc của mình, ôm lấy laptop ngồi xuống một bên. Trong không khí, chỉ có tiếng điều hòa vận hành và tiếng đánh bàn phím của người đàn ông.
Qua không biết bao lâu, người trên giường đột nhiên phát ra âm thành, Tiêu Hàn theo bản năng mà buông máy tính trong tay xuống rồi bước tới bên giường, sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ đang rên rỉ.
“A… nóng…” Cô gái nhỏ gạt đi vật ấm áp trên mặt rồi xốc chăn mền trên người lên, dường như còn ngại không đủ mát mà đưa tay định kéo váy mình xuống.
Tay của cô gái chợt động, Tiêu Hàn nheo hai mắt lại, thấy cô gái vậy mà lại bắt đầu cởi quần áo của mình, anh lập tức nhíu mày.
“Ninh Ninh, ngoan, đừng kéo nữa.”
Cô gái vốn dĩ vẫn chưa tỉnh lại từ trong cơn say nên không nghe lời khuyên nhủ, vẫn tiếp tục lôi kéo quần áo của mình.
Người đàn ông đưa tay lên muốn ngăn cản động tác của cô nhưng lại bị cô hất tay ra: “Ưm… đừng lộn xộn!:
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Hàn nheo lại thành một đường, tới trước tới nay anh chưa bao giờ là người có tính tình tốt, sợi dây lý trí vừa đứt, anh dứt khoát giúp cô cởi quần áo luôn.
Có sự trợ giúp của người đàn ông, Tô Ninh Trăn rốt cuộc cũng thuận lợi cởi sạch đồ, cô thỏa mãn thở dài một tiếng.
Cô thì thỏa mãn rồi, nhưng Tiêu Hàn lại phực lửa.
Hôm nay vì tham dự hôn lễ mà cô chỉ mặc một chiếc áo kiểu Tây không có tay áo, váy lại bị cô cởi ra mất, toàn thân trên dưới bây giờ chỉ mặc một bộ nội y bó sát.
Đối với một người đàn ông có ham muốn bình thường, hơn nữa vốn dĩ còn có ý đồ với cô thì chuyện cô ăn mặc mát mẻ như vậy là hoàn toàn không thích hợp.
“Coi anh là Liễu Hạ Huệ?” Người đàn ông lẩm bẩm nói.
Đôi mắt cô gái mơ mơ màng màng, trước mắt dường như có một người đàn ông, ai vậy? Ừm… không biết, không nghĩ nữa!
Tiêu Hàn từ trước đến nay không phải là người bạc đãi bản thân, có khát vọng, vậy thì làm là được, thế là anh cúi người xuống hôn lên cánh môi hồng hào căng mọng kia.
Anh nếm được mùi rượu bên trong khoang miệng của cô, chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân khiến cô uống say như thế, trong lòng người đàn ông liền bừng bừng lửa giận, ra sức gặm cắn cánh môi của cô: “Ưm… đau mà…”
Nghe thấy Tô Ninh Trăn kêu đau, Tiêu Hàn mới thoáng thả chậm lực đạo, triền miên hôn môi cô.
Cô gái này có lẽ không biết nhỉ, cái miệng nhỏ này của cô đã sớm bị anh hôn qua nhiều lần rồi, còn từng bị ba Tô bắt gặp.
Tiêu Hàn thích Tô Ninh Trăn, thích cô gái ngốc nghếch này. Anh cũng không biết tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, ngay từ đầu là bởi vì cô gái ngốc này lại dám tránh anh mà khiến anh có chút khó chịu, từ trước đến nay chỉ có anh tránh người khác, sao lại có người có thể tránh anh?
Bởi vậy Tiêu Hàn luôn thay đổi biện pháp bắt nạt cô gái này, kết quả không nghĩ tới, anh càng bắt nạt lại càng đẩy người ta ra xa, thậm chí cuối cùng Tô Ninh Trăn dứt khoát rời khỏi thành phố này, tiếp đó còn mang một người bạn trai trở về.
Mãi đến lúc Tô Ninh Trăn rời nhà đi học đại học, Tiêu Hàn mới ý thức được bản thân mình có lẽ trong lúc không hay biết đã thích cô, chỉ là đợi anh phát hiện ra tình cảm của mình thì Tô Ninh Trăn đã sớm trốn đi mất dạng.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đến khi học đại học cô lại không chút do dự mà rời khỏi chỗ này, sự kiêu ngạo khiến anh không thể bỏ được tự tôn của mình xuống, nên Tiêu Hàn cũng để mặc cho cô đi.
Mãi đến khi nhìn thấy cô có bạn trai, anh liền không thể đè sự phẫn nộ trong lòng xuống, hóa ra qua lâu như vậy, sự yêu thích của anh đối với cô gái này chỉ có tăng lên chứ