Sau khi các thiếu niên đã ăn gần hết, chế độ trò chuyện liền được được bật lên.
"Tiểu Thiên, em đến Hạ Môn khi nào?" Là anh cả, Trần Tử Hằng đương nhiên bắt đầu tìm đề tài.
"Em...!đến sáng hôm qua." Lăng Đồng Thiên cẩn thận suy nghĩ vài giây, nghiêm túc trả lời.
Hà Thu Dao hỏi tiếp, "Tiểu Thiên, em đã ở đâu trong ba năm qua?"
Lăng Đồng Thiên: "Em cùng với bố mẹ ở Bắc Kinh."
Kể từ khi rời đi vào đêm đó ba năm trước, Lăng Đồng Thiên đã đến Bắc Kinh với cha mẹ của mình.
Anh là người Phúc Kiến chính hiệu, nhưng bố mẹ anh lại làm việc ở Bắc Kinh, nên sau khi rời công ty, anh phải sống cùng bố mẹ ở Bắc Kinh.
"Anh Tiểu Thiên, một người miền nam lại tới Bắc Kinh, anh có không quen không?" Đường Đường ló đầu ra, đôi mắt chớp chớp nhìn với Lăng Đồng Thiên.
"Chắc chắn là được.
Lúc đầu, anh thực sự không quen với thức ăn với thời tiết ở miền Bắc, nhưng sau đó dần dần thích ứng được." Lăng Đồng Thiên kiên nhẫn trả lời câu hỏi của em trai.
Một nhóm người lần lượt trò chuyện dưới ống kính.
Mặc dù hầu hết các chủ đề đều xoay quanh Lăng Đồng Thiên, nhưng không thể nói điều gì kín đáo hơn trước ống kính.
"Được, được, được, đêm nay đến đây thôi, giờ cũng không còn sớm quá, chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi đi, tạm biệt."
Dưới sự tấn công của đám thiếu niên làm nũng cùng đe dọa cả mềm lẫn cứng, cuối cùng anh em camera cũng sẵn sàng hạ camera xuống.
Các nhân viên cũng thích hành động làm nũng của bọn trẻ, không chống đỡ bọn nhỏ làm nũng, để cho bọn họ đi trở về.
Đầu tiên chị Giả yêu cầu tài xế đưa bọn trẻ về ký túc xá, sau đó gọi nhân viên mang vali từ khách sạn nơi Lăng Đồng Thiên ở vào ngày hôm qua.
Một loạt công việc hậu trường đã được thu xếp ổn thỏa.
Cuối cùng, sau khi có được khoảng thời gian riêng tư mà không có máy ảnh, bảy thanh thiếu niên bắt đầu buôn chuyện ngay khi họ trở về ký túc xá.
Không phải là những thanh thiếu niên đứng trước ống kính là không thật, nhưng về mặt riêng tư, những thanh thiếu niên cởi mở hơn với những điều không tiện thể hiện, nói trước ống kính, họ không phải lo lắng nhiều về điều đó.
Khoảng thời gian ngắn ngủi không có máy ảnh này là khoảng thời gian thực sự thuộc về họ.
"Tụi anh tưởng rằng em sẽ không bao giờ quay lại nữa." Bởi vì nhiều người bạn của Phong Hoa đã bị đuổi đi và không bao giờ liên lạc lại được, Trần Tử Hằng, với tư cách là người anh cả của thế hệ này đang ở lại Phong Hoa, anh đã chứng kiến sự khác biệt đau đớn nhất, sự trở lại của Lăng Đồng Thiên là hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của anh.
"Anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa." Lăng Đồng Thiên bị Trần Tử Hằng kéo ngồi ở trên sô pha, cảm giác quen thuộc này khiến anh ảo giác ba năm trước vẫn chưa rời đi.
"Vậy, tại sao cậu lại rời đi?" Bạch Khiết không ngồi trên sô pha, mà thản nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện với Lăng Đồng Thiên, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh.
"Bởi vì..." Vẻ mặt tươi cười ban đầu của Lăng Đồng Thiên trở nên rất nghiêm túc khi nghe Bạch Khiết chất vấn, dù đã ba năm rồi, anh vẫn không thể tự mình trả lời câu hỏi này.
"Cậu vẫn không chịu nói cho tôi biết...!sao?" Bạch Khiết nhìn sắc mặt của Lăng Đồng Thiên thay đổi, trái tim cậu đập mạnh, cơn đau khiến cậu gần như không thở được.
" Anh Tiểu Bạch à, hãy để chuyện đó cũng đã xảy ra ba năm trước.
Tiểu Thiên đã trở lại rồi.
Anh ấy quay lại là được rồi." Tống Tinh Vũ nhanh chóng nhận thấy bầu không khí ở đây trở nên không ổn, nhanh chóng cố gắng điều chỉnh bầu không khí, anh thực sự không muốn để bầu không khí vui vẻ ban đầu bị phá hỏng một lần nữa.
"Tiểu Vũ nói đúng, Tiểu Bạch, hôm nay là sinh nhật của cậu, chúng ta hãy vui vẻ đi." Hà Thu Dao bước tới, xoa đầu Bạch Khiết một cách mạnh mẽ, làm rối tóc cậu một ít.
Bạch Khiết mấy năm nay không ngừng trưởng thành, không chỉ có chiều cao, tuổi tác mà còn trở nên minh bạch và trưởng thành rất nhiều, cho nên bây giờ đối mặt với sự trở lại của Lăng Đồng Thiên, cậu cũng không muốn ép buộc anh.
Hà Thu Dao chừa một đường lui cho cậu, nếu không xuống được thì cậu thật sự rất ngốc.
"Dù sao thì, Lăng Đồng Thiên, chào mừng cậu đã về nhà." Bạch Khiết thở dài, đứng dậy, ôm Lăng Đồng Thiên.
Bạch Khiết vùi đầu vào cổ Lăng Đồng Thiên, vai của anh chàng này rộng hơn ba năm trước rất nhiều, cơ bắp trên cánh tay cũng lộ rõ.
Điều duy nhất không thay đổi là mùi cơ thể cùng làn da trắng lạnh của anh ta..
Lăng Đồng Thiên gần như ôm lấy vai Bạch Khiết ngay lúc cậu ôm anh, mặc dù Tiểu Bạch đã cao hơn rất nhiều, nhưng đôi vai của cậu vẫn luôn gầy như vậy, anh bắt đầu nghi ngờ đó là Phong Hoa đã không đưa Tiểu Bạch ăn cơm mấy năm rồi.
Cái ôm giữa hai người họ kéo dài gần một phút, trong một phút này, không một thiếu niên nào trong phòng nói lời nào.
"Ôm làm gì vậy? Mệt mỏi quanh co." Chị Giả vừa từ dưới lầu kéo vali của Lăng Đồng Thiên lên tầng 2.
Thoáng nhìn, cô đã thấy Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên đang nhớp nháp ôm chặt lấy nhau.
Chị