Sau khi trở về phòng, Tống Tinh Vũ đang tắm trong phòng tắm, Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên hai người đành phải ngồi trên giường, nghịch điện thoại.
Bầu không khí khó xử lúc nãy đã bị phá vỡ bởi tin nhắn của chị Giả trên nhóm WeChat dành cho bọn trẻ.
Chị Giả: Các em, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai nhóm chúng ta sẽ có một buổi chụp ảnh.
Trần Tử Hằng: Vâng, chị Giả.
Hà Thu Dao: Đã nhận.
Lưu Trừng Trạch: Chụp ảnh gì? Trong nhà hay ngoài trời?
Bạch Khiết cũng không được giơ flag: Em cá là nó ở ngoài trời, em sẽ ăn điện thoại nếu nó không ở ngoài trời.
Chị Giả: Thưa sư phụ Tiểu Bạch, con xin sư phụ đừng dựng cờ nữa, được không? Bức ảnh này thực sự không phải là ngoài trời.
Đường Đường: Anh Tiểu Bạch, mau, mau trình diễn ăn điện thoại.
Tống Tinh Vũ: Hahahahahahahahaha em cười chết mất!
Lăng Đồng Thiên: Tiểu Vũ, em không tắm à? Tại sao còn có thể trả lời tin nhắn?
Tống Tinh Vũ: Em vừa nghịch điện thoại vừa tắm.
Bạch Khiết: Tiểu Vũ, em cút xéo cho anh, lo mà đi tắm đi, anh và Tiểu Thiên còn chưa tắm đâu.
Tống Tinh Vũ sợ hãi trước sự hung dữ của Bạch Khiết rời khỏi cuộc trò chuyện của nhóm, nhanh chóng tắm rửa.
"Ôi, thật rất buồn." Lá cờ của Bạch Khiết lại rơi xuống, tuy rằng mọi người thật sự không cho cậu ăn điện thoại di động, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút bực bội.
"Cậu buồn cái gì?" Thật vất vả mới chờ Bạch Khiết chủ động mở miệng nói chuyện, Lăng Đồng Thiên lập tức chuyển qua đề tài này.
"Cờ của sư phụ Tiểu Bạch lại hạ xuống rồi." Bạch Khiết ngả người, nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, không còn chút hình tượng nào.
Lăng Đồng Thiên nhịn không được cười, không ngờ Tiểu Bạch đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn thích dựng flag như hồi còn bé.
"Sao lại cười? Không cho cười!" Bạch Khiết hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Đồng Thiên, cảm thấy như vậy còn chưa đủ, liền giơ tay đánh anh một cái.
"Được rồi, không cười không cười." Lăng Đồng Thiên vừa cười vừa dỗ dành, không thể làm sư phụ Tiểu Bạch tức giận, khi sư phụ Tiểu Bạch tức giận là một chuyện rất đáng sợ.
Bạch Khiết hừ một tiếng, lười phản ứng với Lăng Đồng Thiên.
Bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh trở lại, sau đó nhận ra rằng mối quan hệ và cách hòa hợp với nhau đang dần hồi phục.
Đối với tất cả mọi người mà nói thì đây là một chuyện tốt.
Tống Tinh Vũ tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ từ phòng tắm bước ra, thấy Bạch Khiết và Lăng Đồng Thiên, một người đang nằm trên giường, người còn lại ngồi ở mép giường, nhưng không có bất kỳ sự giao lưu nào, anh cho rằng Bạch Khiết vẫn đang giận Lăng Đồng Thiên, vì vậy anh chủ động đi tới điều chỉnh bầu không khí.
"Anh Tiểu Bạch, điện thoại của anh còn pin không?" Tống Tinh Vũ cũng thật là cái hay không nói lại nói cái dở, Bạch Khiết vừa đem việc cậu dựng flag giấu đi không nhắc tới nữa, thì thằng nhóc này lại khen ngược, đã thể vừa mới tắm xong đã hỏi vậy rồi.
"Em có chuyện gì sao?" Bạch Khiết tức giận liếc mắt nhìn Tống Tinh Vũ, nếu không phải bây giờ cậu đang làm biếng nằm trên giường không muốn nhúc nhích, Tống Tinh Vũ nhất định sẽ bị cậu đánh cho một trận.
"Làm gì mà anh hung dữ như vậy? Rõ ràng là flag mà anh muốn dựng lên.
Đâu có liên quan gì đến em?" Tống Tinh Vũ nói xong, chạy đến trên giường trốn dưới chăn bông ngay, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn chằm chằm Bạch Khiết, sợ nếu chính mình không trốn đi, anh trai sẽ lao vào đánh cậu túi bụi.
"Anh nghĩ em ngứa da." Bạch Khiết nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói, nếu Tống Tinh Vũ dám nói thêm một lời nữa, cậu sẽ liền đá tên này ra khỏi giường.
Tống Tinh Vũ tuy còn nhỏ nhưng lá gan lại rất lớn.
Đối mặt với sự đe dọa của Anh Tiểu Bạch, không biết tốt xấu mà đi chọc ghẹo anh trai của mình, "Lêu lêu lêu".
"Này! Em đợi đó." Bạch Khiết nói xong, liền từ trên giường bò dậy, tính tấp tới đánh Tống Tinh Vũ.
"Được rồi, Tiểu Bạch, cậu đừng bắt nạt Tiểu Vũ, cậu xem em ấy sợ cậu như thế nào?" Lăng Đồng Thiên biết rằng Bạch Khiết sẽ không thực sự đánh Tống Tinh Vũ, nhưng nhìn em trai bị dọa sợ cuộn người lại thành một quả bóng, anh thật sự không nhìn nổi, duỗi ra tay liền nhẹ nhàng đem Bạch Khiết ấn về trên giường.
"Tớ bắt nạt em ấy? Rõ ràng là em ấy bắt nạt tớ?"Bạch Khiết bất lực đưa tay lên che mắt, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì.
"Em không phải mới nói hai câu sao, đến mức này sao Bạch Khiết?" Tống Tinh Vũ thấy Lăng Đồng Thiên đứng về phe mình, vì thế thừa thắng xông lên.
"Nhìn đi, cậu xem, ai đang bắt nạt ai?" Bạch Khiết cũng bắt đầu lăn lộn trên giường, lăn xong sau còn không quên quơ quơ cánh tay Lăng Đồng Thiên làm nũng xin giúp đỡ.
Tiểu Bạch làm nũng, chính là đòn trí mạng.
Lăng Đồng Thiên thích bộ dạng này của Bạch Khiết nhất, chỉ cần Tiểu Bạch làm nũng thì anh có cách nào kháng cự được, lúc này đối với anh mà nói mọi điều Tiểu Bạch nói và làm đều là đúng.
"Tiểu Vũ, em nhìn xem, em làm gì khiến Tiểu Bạch tức giận?" Cho nên đối với bộ dáng làm nũng của Bạch Khiết, Lăng Đồng Thiên đã về phe của cậu mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
"Oa, Anh Tiểu Thiên, anh lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách! Anh thật là bất công, quá đáng!"Tống Tinh Vũ vừa nói xong, liền bắt đầu khóc thút thít, một bên vừa kêu to một bên từ trên giường bước xuống, mang dép lê chạy ra khỏi phòng, biến mất trước mặt hai anh trai còn không quên nói," Các anh chờ đó, em đi tìm Anh Tiểu Hằng cùng Anh Tiểu Dao."
"Lại là cái bộ dạng này, Tống Tinh Vũ em không thể tiến bộ một chút sao? Nếu như anh Tiểu Hằng cùng anh Tiểu Dao bênh em, anh liền ăn thịt bọn họ!" Bạch Khiết hét lên một tiếng đóng cửa, đứng lên lập flag.
Lăng Đồng Thiên bị trò hề trước khi đi ngủ của Bạch Khiết và Tống Tinh Vũ cười đến mức đau hết cả bụng, anh ôm bụng nằm trên giường và cười, cười đến nửa phút mới dừng lại.
"Tớ sợ cậu sẽ cười tớ." Bạch Khiết nhìn Lăng Đồng Thiên cười một lúc lâu, sau đó nhịn không được mở miệng dỗi anh một câu.
"Cậu nói thử xem Anh Tiểu Hằng và Anh Tiểu Vũ sẽ giúp Tiểu Vũ lấy lại công bằng?" Lăng Đồng Thiên một lần nữa ngồi dậy, nói.
"Không thể, tớ đã nói rồi, nếu bọn họ giúp Tiểu Ngư, tớ sẽ ăn thịt bọn họ, Tiểu Vũ cả