Khoảnh khắc kia, trong lòng Phó Dư Hàn bỗng nhiên lướt qua một loại cảm giác khó hiểu.
Cậu cảm thấy những lời này tựa hồ không phải đang nói tới Dương Phàm.
Văn Dục luôn là như vậy, mỗi một câu hắn nói dường như đều chứa đầy ẩn ý, che giấu đằng sau chiếc mặt nạ luôn luôn mỉm cười, lời nói hư hư thật thật, không ai hiểu được, chỉ có thể bỏ công đi đoán.
Thật mệt.
Phó Dư Hàn không thích như vậy.
Cho nên, mặc dù có rất nhiều người khuyên cậu, Phó Dư Hàn vẫn không thích Văn Dục nổi.
Cậu không phải sinh vật đơn bào như Dương Phàm, không có cách nào vui vẻ trở thành bạn bè với hắn.
Phó Dư Hàn đột nhiên không còn muốn tiếp tục nói chuyện nữa, rũ mắt, bỏ lại một câu: “Đi đây.”
Sau đó xoay người, áo đồng phục theo chuyển động của cậu hình thành nên những nếp nhăn, thoạt nhìn vô cùng gầy guộc.
Văn Dục bất giác nhíu mày, gọi cậu: “Này, ngày nào cũng trốn học thì không vào đại học T được đâu.”
“Có không trốn thì tôi cũng không vào được.” Giọng Phó Dư Hàn từ xa truyền lại.
Văn Dục đứng tại chỗ nhìn theo chốc lát.
Hắn nghĩ nghĩ, có chút xuất thần, không ý thức được mình đang đứng ở nơi rất dễ bị người tiếp cận, chẳng mấy chốc bả vai liền bị người ta chụp lấy.
Văn Dục quay đầu lại, trông thấy Từ Thiến Di đứng sau lưng: “Bọn họ chạy tới nói với tôi, cậu và Phó Dư Hàn lại hẹn đánh nhau rồi?”
Văn Dục: “……”
Văn Dục cạn lời, vẻ mặt Từ Thiến Di cũng có chút bất đắc dĩ: “Tôi ba lần bốn lượt thay đổi người theo đuổi vẫn luôn không có xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới vừa nói một câu theo đuổi cậu lại nháo ra phiền phức lớn như vậy.”
“Vậy cậu có muốn rút lại câu nói kia không?” Văn Dục hỏi.
“Hình tượng của tôi trong mắt mọi người đã như vậy rồi.” Từ Thiến Di nói, “Tôi đây chẳng phải nên nghiêm túc theo đuổi cậu một lần mới không lỗ vốn hay sao?”
Văn Dục cười cười, cũng không tiếp lời, cả hai cùng nhau trở về phòng học.
Quả nhiên, Phó Dư Hàn trốn học một tiết, bất quá vẫn còn tốt, chỉ trốn một tiết.
Lúc tan học, cậu từ bên ngoài trở về, gương mặt lạnh nhạt, không nói lời nào về việc bản thân đã đi đâu.
Trên thực tế, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn không nói đến chuyện này, Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn ngồi bàn trước tuy có thân thiết hơn những người khác cũng chưa từng hỏi qua, ngày nào cũng vậy.
Nhưng mà hôm nay, Văn Dục lại hiếm khi cảm thấy có hơi không kiên nhẫn.
Có lẽ là do bữa cơm ngày hôm qua với ba hắn làm ảnh hưởng.
Lúc tâm trạng không tốt, hắn thường tìm cho mình việc gì đó để làm.
Hôm nay giáo viên phát xuống mười tờ đề thi, đến buổi chiều tan học, Văn Dục đã làm chỉ còn lại ba tờ.
Hắn không lấy cặp sách, chỉ cầm theo di động và chìa khoá trở về nhà, lúc ra khỏi cổng trường so với mọi ngày sớm hơn một chút.
Dì giúp việc vừa kịp bày đồ ăn lên bàn, Văn Dục vào cửa chào một tiếng, bỗng nhớ đến cuộc họp phụ huynh, liền hỏi: “Dì, chiều thứ sáu này dì có thời gian không? Đến trường họp phụ huynh giúp con một chuyến.”
“Lại muốn dì đi sao?” Bà có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Dục, con cứ như vậy không được đâu.”
“Thành tích của con rất tốt, thầy giáo sẽ không nói gì đâu.” Văn Dục nói, “Ba con không có thời gian.”
“Văn tiên sinh cũng thật là…… Được rồi.”
Mặc dù chỉ là người được thuê từ bên ngoài, nhưng bà đã giúp việc nhiều năm, cũng làm rất tốt, loại chuyện như họp phụ huynh này Văn Dục không quá để ý, là ai đến cũng được, cho nên năm nào cũng nhờ bà hỗ trợ.
Hắn không nói chuyện này cho Văn Tự Minh, cũng tự lấy tiền của mình thưởng thêm cho bà.
Tuy bị bà nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng dù sao cũng là người ngoài, nói hai câu rồi cũng sẽ đồng ý.
Đồ ăn vừa nấu xong toả mùi hương thơm ngát trên bàn, Văn Dục lại có hơi không nuốt nổi, chờ dì giúp việc đi rồi, hắn mở tủ lạnh lấy ra một lốc bia, bật nắp, đi tới bên cửa sổ từ từ uống.
Trời vẫn còn rất sáng, hoàng hôn chiếu tia nắng ấm áp xuống con đường nhỏ cách đó không xa, trên đường thỉnh thoảng có học sinh Tam Trung mặc đồng phục đi ngang qua.
Thiếu niên trẻ tuổi kết bè kết đội đi ra ngoài dĩ nhiên ầm ĩ, tiểu khu bên này lại vì được một bức tường ngăn cách mà an tĩnh rất nhiều.
Lúc trước khi mua phòng, Văn Dục chọn chỗ này cũng vì chấm trúng điểm “an tĩnh” đó.
Hắn rất hưởng thụ khoảng thời gian một mình hiếm hoi này, nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy được một bóng dáng đang rảo bước trên con đường nhỏ.
Cao gầy, thẳng tắp, một đầu tóc đen xõa xuống bên tai, làm nổi bật làn da vốn đã cực kì trắng.
Diêu chủ nhiệm phòng công tác học sinh đã nhiều lần tuyên bố và giải thích rằng, “Học sinh trung học phải có tác phong của học sinh”, yêu cầu mọi người phải đeo ba lô đi học.
Toàn trường chỉ có duy nhất một mình Phó Dư Hàn đeo túi quai chéo lượn lờ khắp nơi, Văn Dục không cần nhìn kỹ cũng biết người đang đi kia không ai khác chính là bạn cùng bàn của hắn.
Phó Dư Hàn đi không nhanh lắm, nhưng chân cậu dài, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối đường.
Văn Dục ngẩn người, tùy tiện đặt lon bia uống dở lên bàn cơm, đi vào phòng ngủ.
Cửa sổ trong phòng ngủ hướng về một góc khác của con đường nhỏ, quả nhiên ở đây hắn lại thấy được Phó Dư Hàn.
Không biết tại sao, tuy rằng tư thế đi đường của Phó Dư Hàn không thay đổi nhiều, thế mà Văn Dục lại bất giác nhìn thấy một tia cảm xúc nặng nề từ cậu.
Cậu ta đang đi đâu?
Lần trước Phó Dư Hàn về nhà đi đường bên kia, nếu đến bệnh viện càng không phải hướng này.
Mãi đến khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, Văn Dục mới có cơ hội hỏi ra vấn đề này.
“Cậu còn muốn tiếp tục tranh chấp với tôi sao?” Phó dư Hàn hơi giật mình, rất nhanh cau mày, “Nếu có thời gian hỏi thăm chuyện của tôi, thì nghĩ xem sinh nhật Dương Phàm tặng cho cậu ấy cái gì không phải tốt hơn sao.”
Văn Dục không ngờ cậu sẽ nhắc đến chuyện này, nghĩ nghĩ hỏi: “Sinh nhật Dương Phàm không phải là tháng mười một sao?”
“Năm nào tôi cũng nghĩ đến trước đó ba tháng.”
“……”
Văn Dục chớp mắt kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng lại không hỏi tiếp.
Thật ra, hắn vẫn có thể tìm được đáp án của vấn đề này bằng cách thức đơn giản thô bạo nào đó —— chẳng hạn như theo dõi —— nhưng Văn Dục không định làm như vậy.
Nghe nói lúc ba tuổi Phó Dư Hàn đã quen biết Dương Phàm, đến bây giờ đã xấp xỉ mười lăm năm, nào có ai sẽ vì một đoạn tình cảm đơn phương không kết quả mà hao phí ba tháng tâm tư chuẩn bị quà sinh nhật chứ?
—— Tên ngốc.
Chơi trò tâm kế với một tên ngốc, này không khỏi quá đại tài tiểu dụng rồi, dù sao tâm tư người này cũng thẳng thắn thành thật giống như tờ giấy trắng, không quá khó đoán.
[*] 大材小用 Đại tài tiểu dụng: Dùng người tài làm công việc nhỏ nhặt, ám chỉ việc sử dụng nhân tài không đúng chỗ – GG
Chẳng hạn như, liên tục hai ngày Văn Dục đến trường, phát hiện Phó Dư Hàn đều ở trạng thái cực kỳ tỉnh táo, đi học không ngủ, cũng không tùy tiện trốn học; tìm lớp trưởng hỏi thăm một chút, biết được cậu đều nộp bài tập đầy đủ, Văn Dục đoán có lẽ em gái cậu đã xuất viện rồi.
Lại ví dụ như, hai ngày nay khi Chu Văn Khang nhấn mạnh về việc họp phụ huynh, áp suất quanh Phó Dư Hàn sẽ trở nên rất thấp, Văn Dục đoán rằng cậu vẫn còn chưa giải quyết được chuyện này.
Nhưng tình huống cụ thể thế nào, hắn quả thật không đoán ra được, thông tin quá ít.
Văn Dục suy nghĩ hai ngày, quyết định nhắn tin cho Dương Phàm, bóng gió hỏi thăm một chút, chỉ tiếc là tên cứng nhắc Dương Phàm đụng tới chuyện này lại kín miệng như bưng, hắn đành phải từ bỏ.
Dù sao… Dù sao hắn cũng chỉ có một chút tò mò mà thôi, không đáng phải khua chiêng gõ trống để tìm đáp án.
Chỉ một chút mà thôi.
Ngày thứ sáu sau khi tan học, các phụ huynh lần lượt đến trường, toàn bộ học sinh cũng ở lại.
Lúc Văn Dục đi đến cổng trường đón dì giúp việc có chú ý tới Phó Dư Hàn, thấy cậu mặc dù cũng đi xuống lầu, nhưng lại không đi về phía cổng.
Tựa như cậu đã biết sẽ không có ai đến đây.
Ngay cả chính cậu cũng trốn khỏi cuộc họp phụ huynh, lúc Chu Văn Khang đang thao thao bất tuyệt trên bục, Văn Dục đến chọn ghế ngồi cũng không thèm chọn, trực tiếp ngồi xuống vị trí bỏ trống của Phó Dư Hàn.
Văn Dục đã từng nghe như vậy rất nhiều lần, tuy rằng tiêu chuẩn làm một “học sinh ngoan” nhất định phải nghiêm chỉnh ngồi trong phòng họp, lắng nghe lời dạy dỗ của thầy cô, nhưng lúc này tâm tư hắn lại có hơi hỗn loạn.
Bàn học của hắn và Phó Dư Hàn không giống nhau, sách giáo khoa và vật dụng học tập của cậu gần như phủ kín mặt bàn, giống như một trận đồ phòng thủ chật như nêm, trong ngăn kéo cơ hồ đều là giấy.
Lúc đầu, Văn Dục còn tưởng rằng đó là toàn bộ bài thi chưa làm xong của