Văn Dục cất điện thoại, xuyên qua sân thể dục, từ đằng xa quan sát khu nhà bỏ hoang.
Mặt trời lặn rất nhanh, những đốm sáng dần nghiêng về phía tây, rơi trên khung cửa sổ lẫn đường viền ngôi nhà, sau đó biến mất khỏi phạm vi tòa nhà trống trải.
Hắn trầm mặc nhìn trong chốc lát, cũng không đi tới xác nhận xem thân ảnh kia là ai, xoay người trở về.
Hai mươi ba người tham gia đội hình lễ khai mạc cần phải có mặt trước, vậy nên sáng thứ hai Văn Dục dậy thật sớm.
Tuy nhiên, đại hội thể thao lại khai mạc ở sân vận động địa phương, Văn Dục bởi vì đánh giá thấp điều kiện giao thông trong khu vực này, suýt chút nữa đã đến muộn.
Tuy rằng đều đến đúng giờ, nhưng người “suýt chút nữa đến muộn” lại có vẻ thiếu thận trọng hơn, mà người “nắm chắc thời gian” lại tương đối thoải mái.
Trước đây hắn luôn làm người phía sau kia, hôm nay lại là lần đầu tiên làm người phía trước, vì vậy rất không vui vẻ.
Sau khi bước vào cổng lớn sân vận động, Văn Dục miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, trưng ra gương mặt giả vờ tươi cười.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn.”
“Không muộn, vừa kịp lúc.” Cát Nhiên nhìn điện thoại, cười nói, “Đến đây nào, chúng ta luyện tập trước một lần, bắt đầu đi từ đây tới trước sân khấu chính, sau đó vòng lại vị trí của mình.
Đi xong sẽ trở về thay quần áo.”
Ban cán sự lớp đã họp lại với nhau, sau khi cân nhắc về chủ đề, thẩm mỹ và tài chính hiện có, quyết định chọn trang phục sơ mi quần tây đen cho nam và sơ mi váy caro cho nữ, vừa đơn giản lại năng động, hơn nữa còn vô cùng tôn dáng.
Tập thể lớp sáu tranh thủ thời gian nghỉ buổi trưa và sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối để luyện tập vài ngày, rốt cuộc hiện tại cũng đến lúc nghiệm thu thành quả.
Văn Dục đem túi của mình đặt bên cạnh đường biên, lúc trở về vị trí liền nghe thấy Cát Nhiên gọi tên Phó Dư Hàn.
Cậu ta tới rồi?
Khi hắn vừa tới không nhìn thấy Phó Dư Hàn, lúc này mới nhận ra có một người mặc áo thun trắng đang chạy bộ ở đầu sân bên kia.
Nghe thấy có người gọi, Phó Dư Hàn chạy chậm đến, từ từ tập hợp với mọi người.
Mặt trời vừa mới lên cao, vài tia nắng lộ ra từ những tầng mây, chiếu lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu.
“Sao lại tập hợp sớm như vậy?” Cậu có hơi thở dốc hỏi.
“Người đã đến đông đủ, chúng ta luyện tập trước một lần, sau đó đi trang điểm thay quần áo.” Cát Nhiên nói.
“Còn phải trang điểm sao?”
Chân mày cậu nhăn lại, tựa như rất ghét bỏ.
Cát Nhiên cười nói, “Không cần cậu phải tự làm.”
“…… Có thể không trang điểm được không.”
“Không thể.”
Văn Dục vẫn luôn nhìn Phó Dư Hàn, thấy cậu trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng phản bác.
Phó Dư Hàn nhanh chóng đứng vào vị trí của mình, tùy tiện dùng khăn lông màu trắng vắt trên cổ lau mồ hôi, giữa chừng bỗng nhiên quay người lại, đối diện với ánh nhìn không chớp mắt của Văn Dục, “Cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Văn Dục xoay người trở về, nở nụ cười, “Chỉ là cảm thấy cậu rất thú vị.”
Thú vị ở đâu ra? Phó Dư Hàn không hiểu.
Nhưng cũng không hỏi lại nữa.
Cát Nhiên không tham gia trong đội hình, chịu trách nhiệm chỉ huy cả đội tiến về phía trước.
Khoảng cách từ sân thể dục đến bên trái sân khấu chính khoảng mười lăm mét, toàn bộ hành trình đều phải đi nghiêm.
Cát Nhiên dẫn đội đi qua, xác nhận với mọi người lộ trình diễu hành chính thức và người phụ trách hô khẩu lệnh.
Đoàn người bắt đầu di chuyển, sau khi vòng qua bên phải sân khấu, Văn Dục bỗng tình cờ thấy được phía sau ót của Phó Dư Hàn.
Tóc cậu đen hơn một chút so với người khác, trên đỉnh đầu có một xoáy tròn, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Văn Dục ma xui quỷ khiến chủ động hỏi một câu, “Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt sao, sáng sớm tinh mơ đã đến đây chạy bộ?”
“Đến làm nóng.
Môn nhảy cao thi đấu rất sớm.”
“Chiều thứ sáu cậu đi đâu vậy?”
“…… Có liên quan gì đến cậu sao.”
“Không có liên quan gì, nhưng mà cậu không ở lớp, tôi liền ngồi vào vị trí của cậu.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, ngày mai vào lớp tôi sẽ lau ghế.”
Trước tiên cả đội đi đều bước, kế đó chuyển sang dậm chân tại chỗ, hoàn thành hết thảy liền kết thúc phần luyện tập.
Từ Thiến Di quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Tôi còn tưởng hai cậu quan hệ không tốt chứ.”
Phó Dư Hàn: “Đúng là không tốt.”
Văn Dục: “Cũng tạm ổn.”
Từ Thiến Di bật cười, nhìn về phía Phó Dư Hàn: “Quan hệ không tốt sao còn âm thầm trò chuyện suốt dọc đường hả?”
Làm gì có?
Chỉ là cậu và Văn Dục đứng song song với nhau, tạo thành khoảng cách giữa người phía trước và phía sau, cho nên bọn họ nói chuyện người khác tuy có thể nghe thấy, lại không nghe rõ được cái gì, họ tùy tiện nói vài câu cũng có thể bị hiểu lầm.
Mọi người vẫn còn phải làm bạn học một năm nữa, cậu không thể lúc nào cũng phớt lờ lời nói của Văn Dục.
Phó Dư Hàn cau mày, nghĩ nghĩ chốc lát lại không muốn giải thích.
Bỏ đi.
Luyện tập một lần xong, các nữ sinh sôi nổi cầm quần áo đến WC thay, các nam sinh lại không để ý nhiều đến vấn đề này, sợ WC quá đông, im lặng đi tìm một góc khuất bắt đầu thay quần áo.
Cả bộ đồng phục giá chưa đến một trăm tệ, cho nên đại khái chỉ có thể mặc một lần.
Hơn nữa vì tiết kiệm chi phí, Cát Nhiên yêu cầu mọi người tự chuẩn bị giày da màu đen.
Nam sinh trung học vì tuổi tác còn nhỏ nên không bắt buộc phải mặc lễ phục, có vài người thậm chí còn mượn giày của ba mình, kiểu dáng không những không đồng nhất mà size giày cũng không phù hợp.
Có vài đôi còn mang theo bùn đất, khiến một đám thiếu niên hiếu động tụ tập lại trêu chọc lẫn nhau.
Văn Dục đi tới một góc, lấy giày da trong túi của mình thay vào.
Những lúc thế này, hắn chắc chắn sẽ không tham gia cùng đám người kia, thường sẽ cùng với người không quá hòa đồng Phó Dư Hàn đứng chung một chỗ.
“Hừ.” Phó Dư Hàn liếc nhìn giày da của hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Đại thiếu gia cậu đúng là thật sự có tiền.”
Văn Dục nhướng mày, nhìn cậu hỏi lại: “Cậu cũng đâu có kém?”
“Đôi giày này, thật ra……” Phó Dư Hàn mang vào giày da mới, đi thử vài bước, cau mày, “Có hơi chật.”
“Sao không mua mới?”
“Mua không nổi.” Phó Dư Hàn cười nhạt một tiếng.
Cậu tựa như còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Văn Dục ngửa đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm từ đường quai hàm đến chân mày Phó Dư Hàn, sau đó thu về.
Hắn cảm thấy ngồi một chỗ yên lặng nhìn vào mặt người khác có hơi không tốt lắm.
Thay quần áo xong, bọn họ đem balo ném lên khán đài, sau đó quay lại vị trí đã tập hợp trước đó.
Nhân viên phụ trách tiết mục diễu hành lễ khai mạc đứng bên cạnh, dựa vào số thứ tự lớp sắp xếp thứ tự biểu diễn.
Các nữ sinh lần lượt trang điểm cho nhau, xong xuôi lại quay sang giúp đỡ đám nam sinh.
Văn Dục vốn đã đẹp trai, tính cách lại tốt, vậy nên có không ít nữ sinh xung phong trang điểm cho hắn; Phó Dư Hàn đứng cách đó một bước lại không có ai hỏi thăm.
Văn Dục bị mấy cô gái vây xung quanh, dựa vào nguyên tắc “Dù chết cũng phải kéo theo người khác”, chỉ vào Phó Dư Hàn hỏi: “Vì sao các cậu không trang điểm cho cậu ấy?”
“Không dám, tớ sợ chết.” Mấy cô gái cười hi hi ha ha, “Phó Dư Hàn tức giận rất đáng sợ, để cho Thiến Thiến làm đi, cô ấy không sợ Phó ca.”
“Lại là tôi sao?” Từ Thiến Di đánh “bang” một tiếng, khép lại kính trang điểm, trợn trắng mắt, “Trang điểm cho Phó Dư Hàn không phải rất lãng phí đồ trang điểm sao? Mặt cậu ta còn trắng hơn so với tôi nữa.”
“Tôi cũng không muốn trang điểm.” Phó Dư Hàn đút tay vào túi quần, thái độ rất lạnh nhạt.
“Không muốn cũng phải đánh một lớp phấn nền.” Cát Nhiên đi tới, lắc lắc chiếc hộp trong tay trước mặt Từ Thiến Di, “Đây, hôm nay tớ có mang đến một hộp.”
“Cậu đặc biệt mang đến à” Từ Thiến Di nhướng mày nói.
Cát Nhiên đụng cô một cái, cười cười.
Từ Thiến Di cầm lấy hộp phấn kia, tìm thêm một miếng bông dặm phấn sạch sẽ đi sang, Phó Dư Hàn phối hợp với cô, hơi hơi khom lưng.
Cậu giống như đang nhận mệnh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gương mặt được ánh mặt trời chiếu sáng, màu da quả thật không khác gì so với hộp phấn trong tay Từ Thiến Di.
Vô cùng ngoan ngoãn.
Bất kỳ ai nghe được lời đánh giá này có khả năng sẽ cực kỳ kinh hãi, nhưng đúng là Văn Dục thật lòng cảm thấy như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, bất luận là vẽ báo tường, vẽ thiệp chúc mừng hay làm người dẫn đoàn, chỉ cần là việc có liên quan đến hoạt động lớp, cho dù Phó Dư