Phó Dư Hàn thân mang thương tích, có muốn nhanh cũng nhanh không được.
Lúc đi ngang qua khu vực sân khấu chính, cậu cất điện thoại, đi thẳng về cửa hông sân vận động.
Đó là một cánh cửa sắt màu xám nhạt, người ngồi bên cạnh là thầy Lý của phòng công tác học sinh.
Thầy Lý vừa nhìn thấy cậu liền vui vẻ: “Lại là em, đại hội thể thao cũng muốn trốn sao?”
Phó Dư Hàn đem giấy ra cổng được phòng y tế cấp đưa cho ông: “Em bị căng cơ, phải đi kiểm tra.”
“Sao không kêu người lớn tới đón.” Thầy Lý nhíu mày.
“Người lớn ở đâu ra ạ.” Phó Dư Hàn độc lai độc vãng vốn đã nổi tiếng trong nhận thức của các giáo viên.
Thầy Lý thở dài: “Đi đường cẩn thận một chút, kiểm tra xong thì nhanh chóng trở về.”
Ông mở cổng cho Phó Dư Hàn.
Trước cổng sân vận động là trục đường chính của thành phố, xe cộ đông đúc, bên trái có một con đường nhỏ dẫn đến khu chợ phía sau.
Đây là khu chợ chuyên buôn bán vật dụng dùng trong ngành hội hoạ, văn phòng tứ bảo đa dạng phong phú.
Kiến trúc các toà nhà khá cổ kính, cả khu phố đều mang phong cách cổ xưa, tùy tiện đi qua bất kỳ con đường nào cũng có thể thấy được những toà nhà mái cong đặc trưng truyền thống.
Chẳng biết có phải do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở đây hay không mà những hàng cây ngô đồng trên các con đường này đều tươi tốt hơn so với nơi khác.
[*] 文房四寶 Văn phòng tứ bảo: Bốn đồ dùng cần thiết sử dụng trong viết chữ và vẽ tranh gồm giấy, mực, bút, nghiên.
Chia sẻ vị trí của Văn Dục vẫn luôn bật, đến giờ cũng không di chuyển đi nơi khác.
Phó Dư Hàn đi đến bên cạnh khu chợ, rẽ vào một hẻm nhỏ yên tĩnh.
Đây chính là con đường phía sau khu chợ, không có người qua lại, chất đầy đồ vật linh tinh.
Phó Dư Hàn mới vừa rẽ vào đầu hẻm liền nghe thấy có người nói chuyện.
“Có phải em vì cậu ta hay không?”
“Nói bao nhiêu lần rồi, không phải không phải không phải.”
“Là bởi vì Phó Dư Hàn sao?”
Bước chân Phó Dư Hàn chợt ngừng.
Cậu trăm triệu lần không ngờ có thể nghe được tên mình ở đây, bước chân tạm dừng chốc lát lại tiếp tục tiến về phía trước.
Đám người kia đứng phía sau một đống đồ vật linh tinh.
“Chủ quan là bệnh, phải trị.
Tôi theo đuổi ai là chuyện của tôi, không liên quan gì đến bọn họ cả, được chưa? Tôi đây là tự bản thân không thích cậu, cho dù có những người khác hay không tôi đều không thích cậu!”
Từ Thiến Di một hơi nói hết, kẻ đối diện nghe xong lại không nói một lời, trong lúc nhất thời bầu không khí an tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng chim ríu rít.
Bỗng nhiên, Phó Dư Hàn nghe thấy một tiếng “cạch”.
Cậu tiến về phía trước vài bước, trông thấy Tiền Khải Nhạc đang ngậm điếu thuốc vừa đốt, dáng vẻ nhếch miệng híp mắt kia chẳng khác gì một tên lưu manh.
Từ Thiến Di cau mày lui lại, cách Tiền Khải Nhạc thật xa; Văn Dục một tay đút túi quần, dựa lưng vào cột gỗ bên cạnh, giống hệt dáng vẻ ngày đó ở lầu ba nghe lén Phó Dư Hàn bị Diêu chủ nhiệm dạy dỗ.
Hắn vốn dĩ đang cúi đầu chơi điện thoại, vừa nghe tiếng bước chân liền ngẩng lên, vô cùng tự nhiên nở nụ cười: “Cậu đến rồi.”
Chân mày Từ Thiến Di nhíu lại, có chút ngạc nhiên: “Cậu gọi cậu ấy đến sao?”
“Ừ.”
“Gọi cậu ấy đến làm gì?”
“Xem kịch.” Văn Dục vẫy vẫy tay với Phó Dư Hàn, “Bên này, chỗ VIP ở đây.”
“……” Phó Dư Hàn đi qua, “Chỗ VIP của cậu đến cái ghế ngồi cũng không có sao?”
Thái độ của hai người vừa quen thuộc lại tự nhiên, thoạt nhìn không hề bất đồng giống như bên ngoài đồn đại, khiến kẻ bị làm ngơ Tiền Khải Nhạc không hiểu sao muốn bốc hỏa ——
Nếu nói hai người bọn họ vì tranh giành Từ Thiến Di mà hẹn đánh nhau là thuốc nổ, vậy thì ngày đó giữa trưa cả hai liên thủ uy hiếp hắn chính là kíp nổ.
Lại thêm giờ khắc này, thái độ ngó lơ kia chẳng khác nào đang châm lửa.
Nổ hắn đến mức không thể nào triệt để hơn.
“Bọn mày đến xem kịch sao?” Tiền Khải Nhạc cười lạnh một tiếng, “Tới hết cũng tốt, tao đỡ phải đi tìm.”
Từ Thiến Di lập tức trợn trắng mắt: “Cậu vẫn chưa chịu thôi đi sao?”
“Ở đây không phải trong trường học.” Tiền Khải Nhạc vẻ mặt dửng dưng cười nói, “Cũng không có ai giám sát, nếu hôm nay tôi đánh cả hai đứa nó thì thế nào? Thiến Di, tôi cũng không ngại nói thật cho em biết, nếu em cứ mãi không chịu đáp ứng tôi, vậy thì chẳng thà tôi tự mình giải quyết chuyện này trước.”
“…???”
Từ Thiến Di sợ ngây người: “Cậu điên rồi sao?”
Phó Dư Hàn từ nãy đến giờ vẫn không thèm liếc nhìn Tiền Khải Nhạc, ánh mắt dán chặt trên chân Văn Dục —— Dường như hắn rất thích tư thế đứng dựa lưng vào tường thế này, chân phải chống đất, chân trái hơi rũ xuống.
Trước đây Phó Dư Hàn cho rằng này là do hắn thích làm màu, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đây có thể là vì muốn để cho chân trái được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nếu tình huống nghiêm trọng như vậy, vì sao cứ nhất định muốn thay cậu chạy tiếp sức.
“Em nghĩ tôi điên rồi cũng được.” Tiền Khải Nhạc hung hăng rít điếu thuốc trên miệng, sau đó đem tàn vứt xuống mặt đất, mãnh liệt dẫm lên.
“Tôi vì em mà khiến cho lớp hai đắc tội cả sáu lớp, em đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, lại theo đuổi hết người này đến người kia, bọn chúng có người nào để ý đến em không? Tôi thấy, dáng vẻ này của em chính là mặt dày không biết xấu hổ!”
Từ Thiến Di vừa kinh ngạc vừa tức giận: “CMM!”
“Đừng mắng, con gái nói tục không tốt.” Văn Dục quay đầu đi, lười biếng nhìn về phía Tiền Khải Nhạc, khoé miệng mang theo nụ cười đùa cợt, “Cậu ta muốn đánh cứ để cậu ta đánh, chúng ta hiện tại không phải có ba người sao.”
Động tác của Phó Dư Hàn chợt khựng lại: “Cậu gọi tôi đến để đánh nhau à?”
“Cậu sợ sao?” Văn Dục híp mắt nhìn cậu, nở nụ cười.
Mỗi khi Văn Dục dùng vẻ mặt và giọng điệu này hỏi cậu có sợ không, Phó Dư Hàn từ trước đến nay đều chưa bao giờ thấy mình hèn nhát.
Huống hồ Tiền Khải Nhạc còn dẫn theo hai tên đàn em.
Hai kẻ kia một cao một thấp, khá gầy gò, đứng đối diện với bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy không có bao nhiêu sức chiến đấu.
“Sợ cái rắm.” Phó Dư Hàn hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói, “Cũng chỉ có vài người thế này.”
Văn Dục rút tay ra khỏi túi quần, khiêm tốn cho cậu một cái vỗ tay.
Lần thứ hai bị bọn họ làm ngơ, Tiền Khải Nhạc đã quắn quéo sắp chết.
Hắn tức giận kiến cả gương mặt đỏ bừng, móc ra đi động bắt đầu gọi: “Coi thường tao không có anh em à? alo, anh, đúng, nơi này rất tốt, anh có thể đến, không sao cả.”
Hắn cúp điện thoại, chỉ vào bọn họ nói: “Tao hôm nay nhất định phải giải quyết bọn mày, đừng hòng đứa nào chạy được!”
Từ Thiến Di lập tức cãi nhau với hắn.
Phó Dư Hàn nhìn Văn Dục, Văn Dục cũng nhìn cậu.
“Hôm nay còn có ai tỏ tình à?
Phó Dư Hàn sửng sốt một lúc mới hiểu được hắn hỏi cái này là vì câu “Ngày tỏ tình” kia của cậu.
“Lão Tôn.” Cậu ngừng một chút, không biết nghĩ thế nào lại bổ sung thêm một câu, “Cậu ấy sợ cậu câu mất trái tim Trần Mộng Nhàn.”
“Cậu không nói cho cậu ta tôi thích….
sao.” Ở đây còn có người khác, cho nên hai chữ “cộng đồng số ít” Văn Dục chỉ làm khẩu hình.
Bên cạnh có người vẫn đang cãi nhau, hai người họ lại ở bên này chụm đầu nói nhỏ, nhìn vào có chút khôi hài.
Tròng mắt Phó Dư Hàn khẽ đảo: “Nếu Trần Mộng Nhàn theo đuổi cậu, thì tôi có tổn thất gì sao?”
Văn Dục sửng sốt.
“Vậy thì vì sao tôi phải thay cậu… Khụ.”
Văn Dục nhướng mày: “Như nhau thôi.”
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, giống như có vài người đang đến.
Từ Thiến Di bởi vì cãi nhau với Tiền Khải Nhạc mà vô thức nhích về phía trước, nghe tiếng liền theo bản năng quay đầu, sợ hãi kêu lên: “Cậu vậy mà còn gọi đám thanh niên lêu lỏng này đến? Chúng ta vẫn còn là học sinh đó!”
Gọi thanh niên lêu lỏng vẫn còn rất khiêm tốn, thực tế năm kẻ mới đến đều cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo bó sát người, cánh tay khắc đầy hình xăm, cầm trong tay một cây gậy dài không rõ chất liệu, dáng vẻ rõ ràng chẳng khác gì mấy tên côn đồ.
Văn Dục lúc này mới quay đầu lại.
Hắn nhìn biểu cảm của Từ Thiến Di liền đi về phía trước hai bước, lướt qua đống đồ vật linh tinh chất cao đến đầu người trong con hẻm, thấy rõ năm tên lưu manh mới đến.
Văn Dục híp mắt, áp suất quanh thân giảm xuống mấy phần.
Bởi vì thường ngày Văn Dục luôn là dáng vẻ tươi cười