Tia nắng rơi xuống, chiếu lên khung cửa sổ kim loại, đột ngột hội tụ thành một điểm ánh sáng, trong thoáng chốc khiến Phó Dư Hàn khẽ run.
Cậu thu hồi tầm mắt.
Nhìn hai người kia, Từ Thiến Di bỗng nhiên không hiểu sao sinh ra cảm giác bản thân có chút dư thừa, nhưng mà việc này là do cô gây nên, im lặng không phải là phong cách của cô.
Hai người họ đều tỏ vẻ không để ý, cho nên Từ Thiến Di nghĩ một chút liền hỏi: “Tối nay tôi mời các cậu ăn một bữa cơm xin lỗi nhé?”
Khủy tay Văn Dục chọc chọc Phó Dư Hàn.
“Thôi bỏ đi, tôi đã nói không để ý…… Tối nay tôi có chút việc.” Phó Dư Hàn bị hắn chọc hơi khó hiểu, ngoài miệng thì trả lời câu hỏi của Từ Thiến Di, ánh mắt lại quăng tới trên người Văn Dục.
Từ Thiến Di: “Văn Dục thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Hắn nói.
Trước khi nói những lời này, ý cười trên mặt Văn Dục vẫn chưa tan hết, mặt mày đều là dáng vẻ lười biếng.
Nhưng vừa nãy hắn chọc cậu một cái khiến Phó Dư Hàn vô cớ nhớ đến câu nói “Cậu không đi tớ cũng không đi” thường xuất hiện giữa các cô gái, cảm thấy có chút buồn cười.
“Nếu vậy, chờ đến lúc nghỉ lễ quốc khánh nhé? Không mời các cậu ăn một bữa cơm sẽ khiến tôi luôn cảm thấy có lỗi.”
Phó Dư Hàn mím môi, ý đồ che giấu khoé miệng đang muốn nhếch lên của mình: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
“Gần đây cậu rất bận sao?”
“Có hơi.”
“Vậy được rồi……” Từ Thiến Di chậc một tiếng, “Lễ quốc khánh cố gắng sắp xếp một chút nhé? Để lâu hơn nữa sẽ không có thời gian, tôi cũng không muốn làm chậm trễ việc ôn tập của hai cậu.”
“Tôi ôn cái gì tập.” Phó Dư Hàn nói.
“Cậu không ôn thì vẫn có Văn Dục ôn mà.”
“Không có bao nhiêu người xin lỗi người khác lại dùng thái độ đơn giản thô bạo như cậu đâu.” Phó Dư Hàn lấy di động đang rung ra, liếc nhìn, sau đó gửi một tin nhắn cho Cát Nhiên, “Quay về đi, Cát Nhiên rất lo lắng cho cậu.”
“Sao cậu ấy không gọi điện cho tôi? Tôi có mang theo di động ——” Từ Thiến Di lấy điện thoại ra nhìn, “A, hết pin rồi.”
“Lần sau nhớ sạc đầy.” Phó Dư Hàn nhét điện thoại vào túi, xoay người đi trở về, “Đừng để tôi lại phải mang theo thương tật đi tìm cậu nữa đấy.”
Văn Dục là người thứ hai xuống lầu.
Từ Thiến Di nhanh chóng đuổi theo: “Cát Nhiên gọi cậu tới sao? Không phải là Văn Dục gọi à?”
“Tôi gọi cậu ta làm gì.” Văn Dục cũng không thèm quay đầu hỏi lại.
Cầu thang rất nhỏ, nhưng mỗi bậc thang lại cao, lúc lên lầu không cảm thấy cái gì, đến lúc đi xuống mắt cá chân liền có chút không thoải mái.
Văn Dục không có biểu hiện gì khác thường, chỉ là bàn tay duỗi ra vịn trên tường hơi căng thẳng, giống như đang tự mình cố sức chống đỡ bản thân.
Phó Dư Hàn là người đầu tiên đi đến chỗ rẽ, sau đó bất ngờ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Sao vậy?” Văn Dục ngước mắt hỏi.
Phó Dư Hàn lắc đầu, gọi Từ Thiến Di một tiếng: “Tôi đột nhiên nhớ tới có chút đồ muốn mua, cậu về trước được không? Từ cửa sau đi ra ngoài chính là đường trở về sân vận động, hiện giờ mấy người kia đang bị bà chủ giữ chân, lúc này trở về chắc chắn rất an toàn.
“Cùng đi không được sao?” Từ Thiến Di có chút khó hiểu.
“Cửa hàng kia hơi xa.” Phó Dư Hàn cụp mắt nhìn cô, “Cát Nhiên tìm cậu hai tiếng rồi, nên về sớm một chút đi.”
“Vậy cậu ấy thì sao?” Cô chỉ vào Văn Dục.
“Cậu ta phải ở lại cho ý kiến —— đó đều là đồ dùng của nam sinh.”
Từ Thiến Di giật giật khoé miệng, tỏ vẻ ghét bỏ đánh giá Phó Dư Hàn một phen: “Hai người các cậu quan hệ thật sự không tốt sao?”
“Đúng vậy.” Phó Dư Hàn thần sắc tự nhiên đáp, “Tôi và cậu ta chính là tình địch.”
Đây là lời nói thật, nhưng Từ Thiến Di lại coi nó như một trò đùa, nghĩ đến chuyện Phó Dư Hàn từ trước đến nay vẫn luôn nói nửa chừng, vì vậy cũng không nhất quyết truy hỏi nữa, lướt qua hai người đi xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi không theo đuổi hai cậu nữa được chưa? Cái tên điên Tiền Khải Nhạc này, tôi cũng không muốn chọc cậu ta đến mức mất lý trí, ngày mai tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, ngoan ngoãn học tập.”
Từ Thiến Di mau chóng xuống lầu, thân ảnh ngay tại góc tường rẽ phải, nhanh chóng biến mất.
“Đồ dùng gì của nam sinh?” Văn Dục lúc này mới mở miệng, “Tôi nói trước, tôi sẽ không giúp cậu nghĩ quà sinh nhật cho Dương Phàm đâu.”
“Cậu muốn nghĩ tôi cũng không cần.” Phó Dư Hàn cười nhạt một tiếng, vươn tay, “Đến đây.”
“Hả?”
Phó Dư Hàn nhíu mày: “Chân cậu đau đúng không? Tôi cõng cậu xuống, bậc thang ở đây khó đi.”
“……”
Văn Dục trăm triệu lần không ngờ sẽ được nghe một câu như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, trưng ra nụ cười gần như phá lệ so với bình thường: “Cậu có bệnh à? Tôi cũng đâu phải người tàn tật.”
“Ở đây không có người khác, cậu không cần phải sợ mất mặt.”
“Cậu bảo Từ Thiến Di đi trước là vì cái này sao?”
“Chứ không thì vì cái gì?” Phó Dư Hàn thái độ đương nhiên nói, “Có người ngoài ở đây cậu sẽ chịu để tôi cõng sao? Cứ thích tỏ ra mình giỏi nhất.”
Đừng nói là có người ngoài, không có ai cũng không được.
Văn Dục đang muốn nhanh chóng vượt lên trước Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn cũng không muốn cõng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy Văn Dục tham gia chạy tiếp sức cũng là vì giúp mình.
Cậu không muốn nợ ân tình người khác, cho nên đang định dùng sức cưỡng ép.
Phó Dư Hàn duỗi tay muốn bắt lấy, Văn Dục trở tay giữ lại, trong chốc lát, hai tên bệnh nhân ở ngay trên cầu thang nhỏ hẹp đánh qua đấu lại mấy lần, động tác thoạt nhìn giống như phim hành động.
“Cậu nghĩ tôi muốn cõng cậu lắm sao? Đến dưới cầu thang tôi sẽ thả cậu xuống.”
“Tôi tự mình đi được…… Đệt, có người.”
Không biết từ khi nào phía dưới cầu thang đã xuất hiện một người phụ nữ trung niên, đứng khoanh tay ôm ngực nhìn bọn họ.
Nam sinh ở tuổi này có thể cư xử ấu trĩ trẻ con với nhau, nhưng ở trước mặt “người lớn” lại tuyệt đối không muốn làm bản thân mất mặt.
Hai người lập tức buông tay ra, liếc nhìn lẫn nhau, Văn Dục đi từng bước một xuống cầu thang: “Tôi từ từ đi.”
Hắn dẫm chân phải xuống trước, sau đó nghiêng người kéo chân trái qua, từng bước một đi xuống cầu thang như đứa trẻ vừa chập chững.
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi, cho nên Phó Dư Hàn cũng không kiên trì, im lặng đi theo ở phía sau, một cánh tay từ đầu đến cuối vẫn luôn quàng phía sau thắt lưng Văn Dục.
Cho đến khi hai người chậm rì rì xuống đến bậc thang cuối cùng, người phụ nữ trung niên kia mới như cười như không mở miệng: “Mấy ngày không tới, vừa tới liền mang theo phiền phức đến cho ta.”
Giọng nói này vừa rồi còn đang ồn ào ở phía trước, âm lượng to đến mức xông thẳng lên lầu hai.
Văn Dục nhận ra, vị này có lẽ là bà chủ cửa tiệm.
Phó Dư Hàn gãi gãi mũi: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Gần đây cũng không có nơi nào có thể trốn được.”
“Cảnh sát đến, em gái ta đang tiếp bọn họ.” Bà chủ nói, “Cậu nói cho ta biết xem, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như vậy ta mới có thể cân nhắc nên xử lý chuyện này thế nào.”
Chuyện này phải nói thế nào đây……
Phó Dư Hàn mím môi, cảm thấy nếu phải nói ra thì hẳn là rất dài.
Văn Dục theo thói quen nở nụ cười, tiếp lời giải thích: “Vừa rồi bà cũng thấy, không phải có ba người mặc đồng phục giống chúng tôi sao? Cái tên cầm đầu kia coi chúng tôi thành tình địch của hắn, gọi người đến kiếm chuyện với chúng tôi.
Hôm nay thật sự rất cảm ơn bà, bà chủ, nếu không có bà giúp đỡ, có lẽ chúng tôi đã bị đánh rồi —— bà xem, chân tôi cũng bị trật rồi, có chạy cũng chạy không được.”
Phó Dư Hàn cảm xúc khó tả mà nhìn hắn một cái.
Nếu phải chọn cách yếu đuối làm vũ khí, thì Văn Dục dường như hoàn toàn không thèm để ý bản thân có mất mặt hay không, nhưng lúc bình thường hắn lại rất thích ra vẻ mưu mô, nói hắn là một tên chuyên áp bức người