Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn đi vào căn nhà kia.
Hắn dạo quanh khu nhà hết một vòng, lúc đi ngang qua một ô cửa sổ nào đó bỗng thấy được bóng dáng Chu Hướng Ngôn.
Văn Dục nhướng mày.
Chẳng trách lúc ấy ở trên xe buýt, Phó Dư Hàn lại có phản ứng như vậy, người này……
Văn Dục không biết tên của cậu, chỉ có thể dựa vào màu sắc trên vai áo đồng phục, đoán có thể người này là học sinh mới khối mười của Tam Trung.
Điều đáng mừng là, bộ dáng Chu Hướng Ngôn khá tốt.
Nam sinh đẹp trai nhìn chung vẫn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ hơn so với người khác, vậy nên Văn Dục dự định ngày mai đến trường sẽ hỏi thăm một chút.
Hắn đang định tiếp tục đi dạo, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Văn Dục nhận máy: “Alo?”
“Alo? Lão tam.” Đầu kia điện thoại vang lên âm thanh ồn ào, người cầm máy giọng nói cực kỳ lớn, “Tối nay đến chơi đi, có hoạt động.”
Văn Dục đi sang bên cạnh hai bước, tránh khỏi phạm vi cửa sổ.
Ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm toà nhà, khóe miệng câu lên một nụ cười khẽ: “Chẳng phải nói năm nay sẽ để em yên ổn thi đại học, không rủ em chơi bời hay sao?”
“Ài, này còn không phải do Cường tử đã trở về hay sao, các anh em cũng nên đón gió tẩy trần cho cậu ta chứ?” Bên kia nói, “Dù sao đêm nay cậu nhất định phải tới! Vậy đi, anh mời khách, địa điểm như cũ.
Ông chủ nói, lần này có ‘hàng tốt’.”
“Dù tốt đến đâu cũng vậy thôi.” Văn Dục bật cười, “Em đang theo đuổi người ta đó anh trai, hiện tại 419 cũng quá khó coi rồi.”
[*] 419: Tình một đêm
“Cậu theo đuổi người ta hai năm, làm gì mà đến bây giờ còn chưa bắt được người? Để bọn anh đây giúp cậu mở mang tầm mắt, cho cậu hiểu được cái gì gọi là gạo nấu thành cơm thì người sẽ là của mình.”
Văn Dục chỉ im lặng cười cười.
Đối phương ở đầu kia điện thoại nói đông nói tây thêm vài chuyện, hắn đều đáp ứng toàn bộ.
Điện thoại kết nối hai mươi phút, sau khi cúp máy, Văn Dục nhìn tòa nhà thở dài.
Quả nhiên, người sống thì không thể làm chuyện xấu.
Hắn mỗi ngày buổi tối đều ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, lần đầu tiên theo dõi người khác lại bị gọi đi, này đại khái là bị ông trời khiển trách đây mà.
Muốn đi ra ngoài, vậy ít nhất hắn cần phải về nhà đổi một bộ quần áo, Văn Dục nhìn giờ, đành phải rời đi.
—
Chu Nhược Yên ở ngoài cửa thay dép lê, sau đó đi vào, bước đến gần mỉm cười: “Tiểu Hàn? Con đến rồi.”
“Dì khoẻ ạ.” Phó Dư Hàn gật đầu với bà.
“Con ăn trái cây không? Dì có mua một ít dưa hấu.”
“Không cần đâu,” Phó Dư Hàn nhìn Phó Học Thành, “Cũng đến giờ con phải trở về rồi.”
“Sao lại đi sớm như vậy? Không thể ở lại cùng ăn một bữa cơm chiều được sao?”
“Vâng, con chỉ tới thương lượng chút chuyện với ba thôi.” Phó Dư Hàn cụp mắt.
Mặc dù phong cách bày trí của ngôi nhà này vô cùng quen thuộc, nhưng lúc Chu Nhược Yên vừa về đến, cái loại cảm giác khó chịu khi “Nơi này không phải là nhà mình” bỗng trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
“Bàn chuyện gì vậy?” Chu Nhược Yên vào bếp rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn bên cạnh nói chuyện với Phó Học Thành, “Tuần trước Tiểu Hàn cũng tới đây, em hỏi cậu ấy có chuyện gì, nhưng cậu ấy không chịu nói.”
“Chắc em cũng biết năm nay con nó học lớp mười hai rồi? Muốn thi trường mỹ thuật.” Phó Học Thành nói, “Vừa nãy chúng ta còn đang nói tới chuyện đi du học.”
Chu Nhược Yên ngẩn người: “Ra nước ngoài học hẳn là sẽ tốn rất nhiều tiền? Chẳng phải công ty……”
“Thôi, con còn ở đây, em nói cái này làm gì.”
Phó Dư Hàn ngước mắt, mím môi hỏi: “Công ty ba đang gặp khó khăn sao?”
“Con cũng lớn rồi, dì cũng không giấu con.” Tính cách Chu Nhược Yên vốn phóng khoáng, cho nên nói thẳng, “Hiện tại tình hình tài chính của công ty đang gặp chút vấn đề, ba con vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
Nếu con muốn ra nước ngoài du học, vậy còn phải xem tiền tiết kiệm của ông ấy có đủ hay không.”
“…… Con cũng không phải nhất quyết muốn đi, chỉ là cân nhắc thôi.”
Năm đó ba mẹ ly hôn, Phó Dư Hàn còn rất nhỏ, so với người cha hàng năm công tác ít khi về nhà, cậu quen thuộc với mẹ hơn, cho nên lúc ở trên toà mới lựa chọn ở cùng mẹ.
Có lẽ bởi vì áy náy, hoặc cũng có thể bởi lòng tự trọng và những nguyên nhân khác, mấy năm nay cậu rất ít khi đến tìm cha, nhất là từ sau khi ông có gia đình mới thì càng ít đến.
Lần này vì muốn xin học phí tham gia lớp đào tạo mỹ thuật mà cậu đã phải mất hai tuần để chuẩn bị tâm lý.
Hiện giờ vấn đề kinh tế của cha đang gặp khó khăn, mẹ kế lại thẳng thắn vạch trần, Phó Dư Hàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng quẫn bách, xấu hổ.
Ba cậu đối xử với cậu thật sự rất tốt, nhưng cậu lại cảm thấy dường như mình đã làm chuyện có lỗi với ông rồi.
Cậu không nên chạy đến đây, không nên nói chuyện này.
“Dù sao thì con cũng phải về nhà hỏi mẹ…… Chuyện ba vừa nói lúc nãy.” Phó Dư Hàn đứng lên, thoáng nhìn Phó Học Thành một cái, “Vậy con, hôm nay con về trước, tạm biệt ba, dì cũng…… Tạm biệt dì.”
“Tốt xấu gì cũng ở lại ăn một bữa cơm đi.” Chu Nhược Yên vẫn còn muốn giữ cậu lại.
“Không cần đâu ạ.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Con phải về ôn bài.”
Lời này nếu bị Văn Dục nghe được, chắc chắn sẽ cười nhạo cậu trình độ tìm cớ quá thấp.
Tiếc là lúc ấy đầu óc Phó Dư Hàn quá loạn, không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.
May là ba cậu cũng không rõ tình hình học tập của cậu ở trường.
Phó Dư Hàn gần như chạy trối chết.
Mãi đến khi chạy tới ngã tư, sải chân gấp gáp vội vàng của cậu mới từ từ giảm bớt, sau đó ngừng lại.
Đèn xanh chuyển sang màu đỏ, Phó Dư Hàn vẫn còn đứng trên đường thất thần một lúc.
Ba cậu đang gặp phiền phức về tài chính.
Vào lúc thế này, cậu đến tìm ông yêu cầu một khoản học phí tựa hồ có hơi không hợp lý.
Nhưng nếu hỏi Hà Yến…… Phó Dư Hàn nhăn mày.
Trước tiên không nói đến chuyện em gái mắc bệnh khiến chi phí trong nhà trở thành vấn đề, chỉ với việc Hà Yến đem cái rương tranh cũ của cậu bán đi như rác rưởi cũng có thể thấy…… Liệu bà có thật sự đồng ý cho cậu tham gia lớp mỹ thật không?
Nhờ vả cha mẹ thật dễ khiến người ta tuyệt vọng.
Này chẳng thà dựa vào chính mình còn hơn.
Đèn đỏ hết, đèn xanh bật sáng, chờ đến lúc đi qua khỏi ngã tư, Phó Dư Hàn đã lấy điện thoại ra bật trang web tuyển dụng, bắt đầu tìm việc làm thêm.
—
Người vừa đi khỏi, Phó Học Thành liền cau mày: “Đang êm đẹp em nói chuyện đó cho con trai làm gì? Con nó muốn đọc sách, chẳng lẽ anh còn chi li tính toán không cho nó học phí?”
“Nếu con anh muốn học thêm, muốn mua sách bài tập, những chuyện như vậy em nhất định sẽ không phản đối.” Chu Nhược Yên nhìn ông thở dài, “Có thể anh không biết, hiện giờ có rất nhiều học sinh cấp ba ở trường không lo học hành, đến lúc sắp thi đại học liền dựa vào quan hệ của cha mẹ tính ra nước ngoài du học, nghĩ muốn nhẹ nhàng lấy một cái bằng cấp, lại không ngờ xuất ngoại còn chẳng bằng ở tại trong nước lăn lộn.
Đương nhiên, không phải em nói Tiểu Hàn không tốt, nhưng thực tế, anh có hiểu biết hết về cậu ấy không? Vì sao cậu ấy vào lớp mười hai mới đột ngột nói muốn học vẽ tranh, là thật sự