Phó Dư Hàn đến nhà dì ba làm ầm ĩ một trận, đập bộ lego của em họ vỡ tan tành.
Cậu rất ít khi nổi giận lớn như vậy, lại thêm khí chất lạnh lẽo vốn có trên người, quả thật chẳng khác nào Tu La đến từ địa ngục, khiến cho em họ vốn quen được cưng chiều sợ đến mức khóc thét.
Thật ra lúc bình thường, tính khí của Phó Dư Hàn không tệ đến vậy.
Trước kia em họ cũng từng lấy đi của cậu vài món đồ cũ giá trị, cậu nhiều nhất chỉ là cãi với mẹ mình hai câu, không đến mức tới tận nhà dì ba làm ầm ĩ như lần này.
Phó Dư Hàn tự thấy bản thân cũng đủ tốt, cũng không muốn so đo nhiều như vậy.
Nhưng mà, vì sao chứ, vì sao mô hình của cậu cũng muốn lấy đi.
Phó Dư Hàn thật sự không hiểu.
“Phó Dư Hàn! Có phải mày bị điên rồi không hả, còn cố tình chạy tới đây đập vỡ đồ chơi của em mình mới thôi?”
“Không đập của nó mấy món đồ, nó sẽ không hiểu được đồ vật của người khác thì không thể đụng vào.” Phó Dư Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm dì ba, chỉ vào thằng em họ đang khóc đến long trời lở đất, gằn từng chữ một, “Còn nữa, tôi không quan tâm chuyện các người tới nhà tìm mẹ tôi, nhưng nếu nó lại vào phòng tôi lần nữa, tôi sẽ đánh nó đến mức bà cũng không nhận ra.”
Dì ba có lẽ chưa từng gặp qua người nào hùng hổ như vậy, đôi mắt cả kinh trừng lớn: “Mày đang nói cái gì? Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả? Mày bao nhiêu tuổi rồi còn tranh giành một món đồ chơi với em mình, tính tình sao lại nóng nảy như vậy hả?”
“Tôi biết tôi đang nói cái gì, cũng biết mình đang nói chuyện với ai, tính cách của tôi chính là như vậy, không tin bà có thể thử, xem xem lần tới con trai bà có phải nhập viện hay không.” Phó Dư Hàn nói xong những lời này liền chuẩn bị rời đi, lúc sắp đến cửa đột nhiên quay đầu lại, “Phải rồi, dì ba.”
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sắp rớt ra vì kinh hãi của bà, mở miệng nói, “Ngài và chị gái của ngài quả thật đúng là ngạo mạn như nhau.”
Ngạo mạn đến mức, chưa bao giờ hỏi xem cậu đang nghĩ gì.
Như thể bản thân cậu chỉ là một tên to xác không có suy nghĩ, cũng không có cảm xúc.
Không hổ là chị em ruột.
Lời nói ra gần như giống hệt nhau.
“Thái độ này của mày là sao? Sao mày dám nói chuyện với người lớn như vậy hả? Phó Dư Hàn! Phó Dư Hàn!! Mày trở lại đây cho tao! Tao, tao phải nói chuyện này cho mẹ mày ——”
Nói đi, Phó Dư Hàn nghĩ thầm.
Mặc kệ.
Cậu chẳng quan tâm.
Phó Dư Hàn nhanh chóng bước ra khỏi toà nhà, đi khỏi khu phố khiến cậu chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy chán ghét, vừa lang thang không mục đích, vừa dùng ngón tay vuốt ve chỗ bị vỡ của mô hình.
Trong lòng cậu đã tức giận đến mờ mịt, không biết phải đi đâu, cũng chẳng biết phải làm gì.
Học sinh lớp mười hai mặc dù tham gia đại hội thể thao thì vẫn có bài tập, trong cặp cậu vẫn còn mấy tờ bài thi chưa làm, chỉ là hiện giờ Phó Dư Hàn cũng làm không nổi.
Không biết đi hết bao lâu, Phó Dư Hàn bỗng nhiên dừng bước.
Nơi này trước không có thôn xóm, sau không có hàng quán, không có gì cả, nhưng cậu biết con đường mà cậu đang đi trong vô thức này dẫn đến nơi nào.
Đến nhà Dương Phàm.
Nhà Dương Phàm cách ngôi nhà cậu sống khi còn nhỏ rất gần.
Khi đó, Phó Dư Hàn mặc kệ bản thân có vui hay không, có chuyện hay vô sự đều sẽ chạy đến nhà y chơi, cũng không cần phải chào hỏi thông báo trước.
Nhưng mà từ khi dần dần lớn lên, cả hai đều có chuyện riêng của mình, cùng với ý thức về điều gì đó từ từ bén rễ, khiến cậu mỗi lần đến nhà đều sẽ thông báo trước một chút.
Sau này ba mẹ ly hôn, khoảng cách giữa hai người xa dần, việc học tập cũng ngày một nặng thêm, cho nên Phó Dư Hàn lại càng ít đến.
Ánh đèn điện từ cửa hàng nhỏ ven đường rực sáng trong bóng đêm tĩnh mịch, Phó Dư Hàn nhìn chằm chằm con đường phía trước trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài, đi tới một tảng đá bên đường ngồi xuống, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Dương Phàm.
Đêm nay cậu không muốn về nhà, vì vậy cần phải tìm cho mình một nơi ở tạm.
Phó Dư Hàn: Mấy giờ cậu tan học?
Dương Phàm: Mười giờ, có chuyện gì vậy?
Phó Dư Hàn: Không có gì.
Dương Phàm:?? Anh hai, có chuyện gì thì nói đi, với tớ mà còn làm bộ làm tịch chi vậy hả.
Phó Dư Hàn: Không phải chuyện gì lớn, chờ cậu tan học rồi nói sau.
Như vậy cũng tốt, thuận tiện cho cậu có một chút thời gian để lựa lời.
Bọn họ lúc trước đã từng là bạn học, lại sống ở gần nhau, cha mẹ hai bên đều biết đối phương.
Có thể nói, Dương Phàm chính là người bạn duy nhất biết được những rắc rối phức tạp trong gia đình Phó Dư Hàn.
Hiện tại nếu cậu muốn đi ở nhờ, vậy thì cần phải suy xét tốt hệ quả trước sau.
Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, còn cách vài tiếng nữa mới đến mười giờ.
……
Phó Dư Hàn ngồi ở tảng đá bên đường chờ rất lâu, giữa chừng có hơi đói bụng, nhớ lại lúc chiều mình còn chưa ăn cơm, cho nên đi đến hàng quán lân cận mua hai cái bánh bao lót dạ, sau đó quay trở về tiếp tục chờ.
Cậu thấy vài cặp tình nhân ngọt ngào đi qua, cũng thấy vài đôi vợ chồng vừa đi vừa cãi cọ; thấy những học sinh đi học thêm, cũng thấy công nhân tan tầm trở về.
Rất nhiều rất nhiều người, mang theo trạng thái muôn hình muôn vẻ, trong màn đêm từ từ lộ ra chân dung.
Bọn họ đều có mục đích theo đuổi, chỉ có duy nhất cậu thì không.
Phó Dư Hàn ngồi phát ngốc hết nửa giờ mới lấy trong cặp sách ra quyển sổ vẽ tranh, nương theo ánh đèn hắt ra từ quán rượu nhỏ cách đó không xa, bắt đầu vẽ.
“…… Phó Dư Hàn?”
Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Phó Dư Hàn lập tức ngẩng đầu, trong bóng tối vậy mà lại thấy được Văn Dục.
Quần áo hắn mặc so với ngày thường cực kỳ khác biệt —— áo sơ mi đen bị cởi bỏ ba nút trên cùng, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện phía sau đường viền cổ áo, vạt áo buông thõng bên ngoài, bên dưới mặc một cái quần tây dài thoải mái.
Hắn đứng đút tay vào túi quần, gương mặt mang theo biểu cảm nặng nề, màu da dường như còn trắng hơn so với ngày thường, ngược lại chính là đôi mắt kia, tăm tối tựa như vực sâu không đáy.
Phó Dư Hàn lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ này của Văn Dục, không khỏi sửng sốt hết mấy giây, suýt chút nữa không dám nhận.
Thấy cậu ngẩng đầu, Văn Dục tiến lên phía trước hai bước, từ trong bóng tối đi ra.
Lúc này, Phó Dư Hàn bỗng nhiên chú ý thấy bên tai trái của hắn mang một chiếc khuyên tai kim cương, được ánh đèn ven đường phản chiếu ra một chút ánh sáng.
Quả nhiên, thứ lần đó cậu trông thấy trên tai hắn chính là lỗ tai.
Văn Dục bước đến gần cậu, cất giọng hơi khàn: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Phó Dư Hàn nhíu mày, theo bản năng ngửa ra sau một chút: “Cậu uống nhiều hay ít?”
“Không nhiều lắm.”
“…… Thiệt hay giả.”
Phó Dư Hàn gần như cho rằng, Văn Dục là được người ta vớt ra từ trong bình rượu.
Rõ ràng hai người bọn họ vẫn còn cách một khoảng, vậy mà cậu đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc phát ra từ trên người hắn.
“Thật sự không nhiều lắm,” Văn Dục cười cười, “Rất khó nghe sao?”
“Cũng không phải,” Phó Dư Hàn ngồi thẳng lại, “Chỉ là không quen lắm.”
Ngay cả người uống rượu cũng không chắc có thể ngửi được mùi rượu trên người kẻ khác, huống hồ bản thân Phó Dư Hàn lại không có thói quen say rượu này.
Văn Dục cụp mắt nhìn cậu vài giây, sau đó đột ngột bước mạnh về phía trước hai bước: “Vậy cậu ngửi