Bóng tối từng chút lan tràn trong không khí, che giấu khuôn mặt đen như đáy nồi của Văn Dục.
Hắn im lặng nhấp một ngụm cà phê do tài xế mua đến, không khỏi nghi ngờ nó được làm từ giấm.
Nếu không vì sao vào lúc này, hắn lại cảm thấy nó chua chát đến vậy.
Suy nghĩ chốc lát, Văn Dục bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đến hắn còn như vậy, mấy năm nay Phó Dư Hàn đã trải qua như thế nào?
Cuồng tự ngược sao?
“Chọn tôi không phải được rồi sao,” Văn Dục thấp giọng lẩm bẩm, “Tôi có chỗ nào không tốt chứ……”
Rõ ràng lúc cậu ấy yếu ớt nhất mình cũng từng cho cậu ấy ở lại mà.
…… Chẳng qua là Dương Phàm đến trước mà thôi.
“Cái gì?” Tài xế ngồi phía trước hỏi, “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ…… Dọc đường cậu cần mua đồ gì sao?”
“Không có,” Văn Dục giật giật khóe miệng, “Không có gì, ngài cứ tiếp tục lái xe đi.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, đem câu “Không được như vậy, tâm trạng của mình quá kém” yên lặng lặp lại ba lần trong đầu.
Văn Dục không thể tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, ứng phó bữa cơm tối nay mới là ưu tiên hàng đầu.
Ăn cơm cùng Văn Tự Minh không tự do tự tại giống như ăn cơm với Phó Dư Hàn.
Hắn cần phải lần nữa tìm về dáng vẻ “Học sinh xuất sắc” trước đây.
Địa điểm gặp mặt là ở một nhà hàng có lịch sử lâu đời trong thành phố.
Lúc Văn Dục đến nơi, Văn Tự Minh và Phương Uyển Tĩnh đã tới.
Căn phòng này tuy nhỏ nhưng bày trí vô cùng tinh xảo.
Văn Dục gõ cửa đi vào, sau đó quan sát một lượt, chọn chiếc ghế đối diện Phương Uyển Tĩnh, cách xa ba hắn nhất ngồi xuống.
“Ba,” hắn gật đầu hỏi thăm từng người, “Mẹ.”
“Con tới rồi.” Phương Uyển Tĩnh dịu dàng cười với hắn, lấy thực đơn và những món đã chọn cho Văn Dục xem, “Con xem còn món gì muốn ăn thì tự mình gọi nhé.”
Mỗi khi ăn cơm cùng hai người bọn họ, Văn Dục căn bản không quan tâm sẽ ăn món gì.
Nhưng đương lúc hắn muốn từ chối, chợt thấy Văn Tự Minh cau mày: “Đồ ăn đã nhiều rồi.”
“Em không chắc con có muốn ăn những món này không.” Phương Uyển Tĩnh nhỏ giọng khuyên nhủ, “Gọi nhiều một chút cũng không sao.”
“Vậy lúc nãy em nên hỏi nó muốn ăn món gì, chứ không phải bây giờ gọi ra để lãng phí thức ăn.”
“Cũng đâu phải chúng ta thiếu chút tiền này……”
“Mẹ,” Văn Dục ngước mắt cắt ngang lời bọn họ, khẽ cười nói, “Không sao, con không kén ăn.”
Văn Tự Minh không cho phép hắn kén ăn, vì vậy lúc này hắn sẽ không kén chọn.”
Văn Tự Minh có một sớ nguyên tắc của ông ta, từ nhỏ đến lớn Văn Dục đã nghe đến mức lỗ tai đóng kén.
Nếu cứ để bọn họ tiếp tục nói, vậy bữa cơm hôm nay cũng không cần ăn nữa.
Trên đường tới đây, Văn Dục một lòng muốn tập trung tinh thần.
Nhưng trong đầu hắn lại liên tục nghĩ đến chuyện Phó Dư Hàn cùng Dương Phàm đang ở đâu, ăn cái gì, tâm trí không cách nào tập trung được.
Văn Dục sợ rằng, đêm nay trước mặt Văn Tự Minh, hắn không thể giả vờ hoàn hảo, cho nên chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, sau đó sớm một chút chạy lấy người.
Bởi vì nguyên tắc “Ăn không nói, ngủ không nói”, Văn Tự Minh trước giờ chưa từng nói chuyện với hắn trong bữa cơm.
Như thường lệ, trước khi bắt đầu ăn, Văn Tự Minh hỏi hắn tình hình học tập gần đây, Văn Dục từng câu rành mạch đáp lại, cân nhắc bản thân không để xảy ra sai sót gì.
Tốc độ nấu ăn của nhà hàng này cực kỳ nhanh, chờ đến khi đồ ăn được bưng lên, Văn Tự Minh liền không hỏi nữa.
Thế nhưng Văn Dục hôm nay lại có chút mất tập trung, lúc cầm đũa vô ý đụng vào thành bát, gây ra một tiếng vang nhỏ.
Văn Tự Minh liếc hắn một cái.
Văn Dục theo bản năng nắm chặt đũa chỉnh nó lại ngay ngắn, sau đó yên lặng dùng cơm, giả vờ như hết thảy đều bình thường; nhưng mà đang lúc hắn định múc một bát canh, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, khiến Văn Dục suýt chút nữa đánh rơi thìa.
Văn Tự Minh buông đũa chất vấn: “Hôm nay con làm sao vậy? Rất không tập trung.”
Văn Dục buông thìa, thả bát xuống bàn, tìm cho mình một lý do: “Con đang nghĩ tới bài thi…… Ngày mai phải ra ngoài thi đấu.”
“Có cuộc thi sao lại không nói sớm?” Văn Tự Minh hỏi, “Môn nào?”
“Hoá học.”
“Năm ngoái con giành hạng mấy?”
“Hạng nhì cấp tỉnh.” Văn Dục ngừng một chút, định giải thích cho chính mình, “Ngày thi hôm đó con bị bệnh.”
“Ngụy biện.” Văn Tự Minh nhìn chằm chằm hắn, “Ngày thường con chịu khó luyện tập thì sao có thể sinh bệnh được? Nếu đã vậy, năm nay ít nhất phải giành được hạng nhì quốc gia, không thành vấn đề chứ?”
Văn Dục mím môi không lên tiếng.
Cùng là bảo hắn thi tốt, nhưng câu “Đã tốn thời gian thi, không lấy giải thưởng chẳng phải rất phí sao” của Phó Dư Hàn dễ nghe hơn nhiều.
Thật ra Văn Dục cũng chưa chuẩn bị gì cho kỳ thi này, thi đại học lại càng không hề lo lắng.
Đối với hắn mà nói, thi đua có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đây chẳng qua chỉ là chuyện của trường học, của thầy cô và thể diện của Văn Tự Minh mà thôi.
“Thường ngày Tiểu Dục đều có rèn luyện mà, em nghe dì giúp việc nói con trai thường hay đến phòng tập thể thao.” Phương Uyển Tĩnh ôn nhu giảng hoà, “Tự Minh, anh cũng đừng quá khắt khe với con, người ta ai rồi cũng sẽ mắc bệnh…… Nào có ai là sắt đá đâu chứ? Tiểu Dục, con thấy đúng không?”
Bà nghiêng đầu.
Văn Dục đang bận nghĩ đến Phó Dư Hàn, nhất thời không kịp chú ý bà vừa nói gì.
Văn Tự Minh lúc ấy lập tức nổi giận: “Hỏi mày đó!”
“…… Đúng vậy.” Hắn thuận miệng đáp.
“Có thể giành được thành tích hạng nhì quốc gia không?”
Giọng nói nghiêm khắc mà lạnh lùng chui vào lỗ tai, Văn Dục cụp mắt: “Con sẽ cố gắng.”
“Không chắc chắn như vậy, có phải con chưa chuẩn bị tốt không hả? Con xem lại bản thân mình đi, ba đã nói với con bao nhiêu lần……”
“Được rồi, anh đừng mắng con, chúng ta còn đang ăn cơm mà.” Phương Uyển Tĩnh vội nói, “Chẳng phải anh có chuyện khác cần nói sao? Đừng mãi nói về chuyện thi cử nữa.”
“…… Anh bị nó làm tức giận suýt chút nữa đã quên rồi.” Văn Tự Minh bình tĩnh một chút, nói, “Là thế này, Tiểu Dục, con đi học lái xe đi.”
Văn Dục ngước mắt: “Ba muốn mua xe cho con sao?”
“Chờ con thi được bằng lái rồi nói tiếp.”
“Được.” Những chuyện thế này, hắn không việc gì phải phản đối, “Ba liên hệ thầy dạy cho con sao?”
“Ba sẽ kêu tài xế dạy cho con.”
“Được.” Văn Dục lần nữa cúi đầu.
“Mua xe cho con cũng được, nhưng con phải học tập cho tốt, phải lấy được thành tích về cho ba xem, cuộc thi ngày mai……”
Lúc bị ba mình dạy bảo, nếu hắn phản bác sẽ chỉ khiến thời gian bị kéo dài thêm.
Cho nên Văn Dục như thường lệ im lặng lắng nghe, vào tai này ra tai kia không hề đọng lại.
Những lúc thế này, cho dù là Phương Uyển Tĩnh ngăn cản cũng không được, cho nên tốt hơn hết là cứ đợi ông ấy nói xong.
Nhưng mà lại hơi đói bụng.
Văn Dục nghĩ, có lẽ Phó Dư Hàn và Dương Phàm đã ăn xong từ lâu rồi.
“…… Thế này vậy, tối nay con về nhà, để cho mẹ con nhìn con ôn bài đi.” Văn Tự Minh sau khi tiến hành hơn mười phút “Giáo dục tư tưởng” cho Văn Dục, chốt lại một câu cuối cùng.
Văn Dục đột nhiên ngẩng đầu: “Về nhà……? Về nhà nào?”
“Còn nhà nào khác à?” Văn Tự Minh hỏi lại, “Con coi cái nơi ở tạm bợ kia là ‘nhà’ sao?”
“……” Văn Dục đột nhiên đứng bật dậy.
Năm nay hắn đã mười tám tuổi, đã là người trưởng thành, dáng người rất cao, lúc