So với một người thường xuyên nổi giận thì kẻ lúc nào cũng giả vờ bình tĩnh ôn hòa khi mất khống chế sẽ càng đáng sợ hơn.
Từ lúc quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Dư Hàn thấy Văn Dục như vậy.
Nói thật thì cậu có chút lo lắng.
Không biết cậu ta đã gặp phải chuyện gì, không hiểu sao lại đột nhiên tức giận.
Cùng Dương Phàm đi mua quà tặng cũng không khổ sở như Văn Dục nghĩ.
Nếu không phải Dương Phàm đang ngồi đối diện, vừa nãy cậu đã giải thích một chút với hắn rồi.
Đây là thói quen của cậu, có thể sẽ khổ sở một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Nói thật, cậu lớn như vậy, lúc chơi bóng bị thương cũng sẽ đau, so với loại đau đớn như kim châm này dường như cũng không có quá nhiều khác biệt.
Phó Dư Hàn cảm thấy bản thân không mảnh mai yếu ớt đến thế.
Chỉ là lúc đầu cơn đau này xảy ra thường xuyên hơn mà thôi.
Cơm nước xong, Phó Dư Hàn giúp Dương Phàm gọi xe.
So với cậu, Dương Phàm lại chưa từng thấy qua dáng vẻ “Cảm xúc không tốt” của Văn Dục, cho nên càng thêm lo lắng.
Trước khi lên xe, y liên tục dặn dò Phó Dư Hàn, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho y ngay.
“Biết rồi, tớ sẽ không quên.” Phó Dư Hàn nhịn không được khuyên y một câu, “Cậu lo cho cậu trước kìa, nếu không đi nữa thì ở lại tham gia tiết tự học buổi tối với tớ luôn đi.”
“…… Không được đâu, tớ còn phải đi mua quà tặng nữa.” Dương Phàm nói xong liền chui vào xe taxi, “Tớ đi đây…… Khụ khụ khụ, tạm biệt.”
“Bye”.
Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói.
Sau khi taxi rời khỏi, khoé môi hơi nhếch lên kia liền nhanh chóng buông xuống.
Những ngọn đèn đường ở phía xa hắt ánh sáng vào trong mắt cậu, phản xạ ra một vầng sắc vàng mờ nhạt.
…… Sao mình lại giống Văn Dục như vậy, trước mặt Dương Phàm cứ luôn giả vờ tươi cười.
Phó Dư Hàn tự giễu cười một cái, xoay người trở về.
Cậu đi không nhanh lắm, dọc đường đều đang bận để ý xem trong dòng xe cộ chạy về hướng Tam Trung có chiếc nào là Maserati nhỏ bé mà kiêu ngạo kia không.
Nhưng hoàn toàn không có.
Chiếc xe nào chạy ngang cũng rất vội vàng, lại không hề mang theo Văn Dục.
Phó Dư Hàn có cảm giác không tốt lắm.
Sau khi vào cổng trường, cậu theo bản năng bước nhanh hơn, không ngừng sải chân lên lầu.
Cát Nhiên đã trở lại, cửa phòng học lớp sáu đã mở ra, bên trong có không ít bạn học đang ngồi.
Phó Dư Hàn từ cửa sau đi vào nhìn lướt qua một lượt, không thấy bóng dáng Văn Dục đâu.
Hiện giờ chỉ còn hơn mười phút nữa là đến giờ tự học buổi tối.
“Phó ca? Cậu đứng đây làm gì vậy?”
“Không làm gì.”
Phía sau có người đi vào, Phó Dư Hàn hoàn hồn, tránh sang một bên nhường đường.
Không biết vì sao cậu lại có dự cảm, có lẽ đêm nay Văn Dục sẽ không đến.
Phó Dư Hàn ngẩn người một lúc lâu.
Giáo viên trực ban vẫn chưa tới, cậu nghĩ ngợi chốc lát, lấy di động ra nhấn nút gọi, như cũ vẫn là tiếng thông báo đã tắt máy.
Phó Dư Hàn thả điện thoại xuống, đi về hướng chỗ ngồi của Cát Nhiên: “Cát Nhiên.”
Cát Nhiên đang đọc sách, nghe tiếng gọi hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng đặt sách xuống, day day huyệt thái dương, quay đầu nhìn cậu cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Văn Dục có liên lạc gì với cậu không?” Cậu rũ mắt, nhẹ giọng hỏi, “Ví dụ như xin nghỉ chẳng hạn.”
“Không có?” Cát Nhiên nói, “Sao vậy, cậu muốn xin nghỉ giùm cậu ấy sao?”
“…… À,” Phó Dư Hàn do dự một chút, “Nhờ cậu vậy, tối nay cậu ấy có chút việc, không biết đến khi nào mới có thể trở về.”
“Ừm, được.
Tớ nhớ rồi.”
Nói xong, Phó Dư Hàn trở về chỗ của mình ngồi xuống.
Vài phút trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu là quãng thời gian học sinh ra ngoài ăn cơm trở về nhiều nhất.
Gần như mỗi phút trôi qua thì bầu không khí trong lớp lại càng ồn ào hơn, chỉ duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Phó Dư Hàn là vẫn trống không như cũ.
Cuối cùng tiếng chuông vào tiết cũng vang lên, Phó Dư Hàn bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Trong hai bên ngăn bàn tối om là một chồng sách vở và bài thi, nơi khe hở trống ở giữa, một thứ phản quang đang lấp lánh.
Là ngôi sao may mắn cậu tặng cho hắn, Văn Dục vẫn chưa cầm đi.
Trong lòng Phó Dư Hàn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác hụt hẫng không nói nên lời.
Tiết tự học buổi tối có mười phút giải lao, Phó Dư Hàn tranh thủ khoảng thời gian này gọi điện cho Văn Dục, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.
Dương Phàm nhắn tin đến hỏi cậu tình huống thế nào, Phó Dư Hàn đáp, “Cậu ấy không về.”
Dương Phàm: Tớ cũng đã gọi nhưng cậu ấy tắt máy.
Dương Phàm: Không có cách nào rồi, tìm không thấy người, chúng ta có gấp cũng vô dụng, ngày mai rồi nói sau vậy.
Phó Dư Hàn: “Ừm, cũng chỉ còn cách đó thôi.
—— chỉ có thể như vậy thôi sao?
Phó Dư Hàn là người theo chủ nghĩa hành động.
Cậu suy nghĩ hết một buổi, sau khi tan học liền quyết định không về nhà, ngược lại chạy đến tiểu khu nơi Văn Dục ở.
Vì cậu thường xuyên tới đây nên bảo vệ đã quen mặt, không ngăn cản mà cứ thế cho cậu vào.
Phó Dư Hàn quen cửa quen nẻo tìm đến nhà Văn Dục, gõ gõ cửa.
Không ai mở cửa.
Lại gõ thêm lần nữa, vẫn không có ai.
“Đi đâu rồi……” Phó Dư Hàn khẽ cau mày.
Mãi cho đến lúc này, Phó Dư Hàn mới đột nhiên nhận ra một điều, chính là trên người Văn Dục có rất nhiều bí mật.
Cậu có thể nhìn ra được hắn thật sự vui vẻ hay đang giả vờ, nhưng lại không có cách nào biết được cha mẹ hắn là ai, nhà ở đâu, cũng không biết được hắn hẹn ăn cơm ở đâu trong thành phố này, hay là đang cãi nhau với trưởng bối.
Văn Dục chưa bao giờ đề cập đến những chuyện này.
Một khi hắn chủ động tắt máy, hắn và bạn học ở nơi này sẽ hoàn toàn mất liên lạc.
Phó Dư Hàn ngồi xuống bậc thang trước cửa, suy nghĩ gần hai mươi phút, sau đó cầm điện thoại gọi cho tứ ca.
Đây là người duy nhất có liên hệ với Văn Dục “Ngoài phạm vi trường học” mà cậu biết.
Nhưng tứ ca cũng hoàn toàn không biết hắn đang ở đâu.
“Thằng nhóc tiểu thất này thật là.” Tứ ca tỏ ra không sao cả, “Cậu yên tâm đi, nó không có chuyện gì đâu…… Chẳng lẽ cậu còn không biết tính tình nó rất kém sao? Quan hệ của hai ba con nó không phải bất hoà mới ngày một ngày hai.
Cậu tìm không thấy người thì cứ chờ ngày mai đi, tự nó sẽ điều chỉnh tốt…… Anh? Anh không biết nhà nó ở đâu, nó chưa từng nói cho ai biết cả.”
“…… Vậy ạ,” Phó Dư Hàn không rõ mình có thất vọng hay không, bởi vì điều này có lẽ cũng không bất ngờ lắm.
Cậu nhàn nhạt đáp, “Cảm ơn tứ ca, làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, anh cũng không giúp được gì cho cậu.
Cậu đó, về ngủ một giấc đi, nói không chừng ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
“Vâng.”
Ngày mai sẽ tốt…… Nhưng ngày mai liệu cậu có còn gặp lại được Văn Dục không?
Phó Dư Hàn đầy lòng đều là nghi ngờ.
Buổi tối trước khi rời khỏi trường, cậu đã cố ý hỏi thăm những bạn học cũng tham gia thi đua như Văn Dục.
Bọn họ nói sáng sớm ngày mai xe của trường sẽ đưa đi, thi đấu bên ngoài suốt một ngày, có lẽ buổi chiều sẽ không trở về trường.
“Ai da! Làm tôi sợ muốn chết!” Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng mở cửa chống trộm, tiếp sau đó một giọng nữ vang lên, “Cậu nhóc, con ngồi đây làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt dì còn tưởng là ma quỷ ở đâu……”
Từ ngôi nhà bên cạnh nhà Văn Dục đi ra một người phụ nữ trung niên, nhìn kiểu cách mặc đồ và bao lớn bao nhỏ trên tay bà, này đại khái có lẽ là muốn nhân buổi tối xuống lầu đi đổ rác.
“…… Thật xin lỗi dì.” Phó Dư Hàn đứng lên.
Những người phụ nữ trong độ tuổi này luôn khiến cậu bất giác nhớ tới Hà Yến.
Phó Dư Hàn không quen giao tiếp với bọn bọ, cho nên có chút ngại ngùng: “Dì có biết người sống ở đây đi đâu rồi không?”
Nơi cậu chỉ chính là nhà Văn Dục.
“Dì không rõ lắm.
Nếu không có ai chắc là không về rồi.
Thằng bé đó có nhà khác nữa sao? Nó cứ lâu lâu lại không về một lần.
Lúc trước khi mua nhà, dì nghe người làm hợp đồng nói hình như là mua cho con cái làm phòng ở trong thời gian đi học đấy.”
“Vậy dì có biết nhà cậu ấy ở đâu không?” Phó Dư Hàn hỏi một câu không mang theo bất kỳ hy vọng nào.
“Cái này dì làm sao biết được.” Dì hàng xóm cạn lời nhìn cậu, tựa như Phó Dư Hàn vừa nói câu gì đó vô cùng buồn cười.
“…… Vâng, cảm ơn dì.
Vậy con chờ thêm một lúc nữa vậy.”
“Đừng chờ nữa, đã sắp mười hai giờ rồi.
Con tranh thủ về đi, dì thấy có lẽ hôm nay người sẽ không trở lại đâu.” Ngoại hình Phó Dư Hàn dễ nhìn, cho nên dì hàng xóm xem cậu giống như con trai mình, lại nói thêm hai câu, “Sao con không thử