Hai người ở dưới mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Tiểu Tam đã quen với việc thường thường cùng Thái Kinh Vân dính tại một chỗ. Có vài thứ giống như là nước ấm nấu ếch vậy, đều cũng là bất tri bất giác. Hắn chậm rãi thích ứng với cái ôm cái hôn của Thái Kinh Vân, khi cùng nhau tản bộ còn chủ động nắm tay Thái Kinh Vân, thỉnh thoảng nằm trên giường bị Thái Kinh Vân ở trên người dày vò một chút, Tiểu Tam còn có thể không hề mang theo gánh nặng tâm lý mà ngủ đến thư thư phục phục. Ban ngày ngồi cùng bàn ăn cùng mâm, ban đêm ngủ cùng giường, hai người cũng chỉ thiếu điều chưa làm chính sự (chuyện chính sự gì đây nhể)!
Cũng không biết là Tiểu Tam không ý thức được điểm ấy hay là cố ý trốn tránh nữa, dù sao thì hắn đã chậm rãi cùng Thái Kinh Vân gần như ‘thân mật khăng khít’ rồi.
Tiểu Tam theo Thái Kinh Vân đến huyện Tam Phường chơi, vì ngốc trong nông trang có chút buồn chán. Mấy nhóm nông hộ ở đây đều bề bộn nhiều việc, không giống trong Đại Nguyên thôn, chung quy vẫn có người nhàn rỗi.
Từ sau khi nghe nói Tiểu Tam là “Trang chủ phu nhân”, mấy nông hộ này liền không cho Tiểu Tam làm quá nhiều việc. Đều là theo học một lần, hiểu rõ rồi, liền để Tiểu Tam nghỉ ngơi. Mà việc trông nom sau khi định thực hồng cà, Tiểu Tam cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ là cùng các vị quản sự nói về chuyện bón thúc. Nhìn đến tình hình sinh trưởng của hồng cà trước sau được trồng xuống đều là không tồi, ngược lại còn có chút nhàn rỗi không việc gì làm. Dù sao nhổ cỏ bắt sâu này nọ, mấy tá điền kia mỗi người so với hắn đều cường hơn nhiều.
Tính ra, hắn xuất môn cũng đã một tháng, liền nghĩ phải về nhà rồi. Thái Kinh Vân đang bận rộn chuyện mua bò dê, nói là sau khi xong mấy việc này, sẽ bồi hắn cùng quay về Đại Nguyên thôn.
Tiểu Tam có tật không chịu ngồi yên, bắt hắn suốt ngày không có việc gì làm, hắn liền cảm thấy cuộc sống như thiếu cái gì đó. Ra đồng thì có người ngăn, làm việc nhà cũng có người cản, hắn đương nhiên thấy buồn chán nha, vào một ngày nào đó liền dứt khoát theo Thái Kinh Vân đến huyện Tam Phường chơi.
Thật đúng là huyện thành, cùng Nam Hà trấn tự nhiên là có nhiều bất đồng. Huyện thành xây thành quần không có lắm quy luật hướng về dưới chân núi, bên trong thành đường phố ngang dọc như bàn cờ, do nhai phường, dân cư, cửa hàng, tửu lâu thậm chí miếu thờ tháp lâu các loại kiến trúc cấu thành.
Từ cửa thành đi vào, mã xa trực tiếp đi trên đường cái, không tới một hồi liền dừng lại trước cổng một thương phô. Tiểu Tam vào bên trong ngắm nha ngắm, Thái Kinh Vân ở chỗ này tựa hồ cũng là làm ăn buôn bán, trong viện tử sau hiệu buôn chất một đống lớn hàng hóa, người đến người đi, sinh ý tựa hồ cũng không tệ.
Tiểu Tam cũng không có ở trong thương phô ngốc nhiêu lâu, Thái Kinh Vân có chuyện phải làm, Tiểu Tam theo ở sau cũng không có ý tứ. Mục tiêu của hắn chính là chợ cùng tửu lâu, đi nhìn ngắm những ngoạn ý mới mẻ trong huyện thành này, cùng với mấy món ăn lạ mắt.
Huyện thành so với trấn trên tự nhiên là náo nhiệt hơn nhiều. Dẫn đường cho Tiểu Tam chính là một tiểu ca nói chuyện đặc biệt nhiều, tên là Nguy Tử. Dọc đường đi hắn cứ líu líu ríu ríu nói hoài không hết. Này cũng khiến Tiểu Tam thụ động biết được rất nhiều chuyện loạn thất bát tao, tỷ như trong thành mới mở Nghi Phượng lâu có bao nhiêu sang quý, lại tỷ như ngoài cửa đông huyện nha có một phong thuỷ lâu phê mệnh cầu phong thuỷ phi thường chuẩn, hoặc là tuồng lâu tối hôm nay sẽ xướng vở tuồng mới nhất là nhân duyên kiếp…
“Nguy tử, thành thị này có cái gì mới mẻ không?” Tiểu Tam nghe hắn lải nhải nửa ngày, dọc đường đều là mang theo vẻ mặt huyền diệu khen ngợi thành trấn này có bao nhiêu hoa mỹ có bao nhiêu tốt đẹp. Nghe mãi liền có chút không kiên nhẫn, dứt khoát tự chính chỉ ra vấn đề cần hỏi rõ.
“Ai ~ Tiểu sam công tử ~ về mấy chuyện mới mẻ, ngươi hỏi đúng người rồi đó. Gần đây y phục tơ lụa thiếp vàng bạc, kiểu tóc thanh tước của Tề gia, phẩm vẽ mày hương phấn hoa…”
“Ngừng! Ngừng! Ngừng! Ta không phải muốn hỏi mấy thứ này! Hơn nữa mấy thứ kia ta tuyệt không thấy hứng thú!” Tiểu Tam có chút đau đầu rồi nha, cậu tiểu ca này nói toàn những điều không giống nhau. Hơn nữa, chuyên chọn mấy chủ đề hắn không có hứng thú mà nói.
“Nào có công tử nào đối với những thứ này không có hứng thú? Tiểu Sam công tử, không phải ta nói nha, ta thấy ngươi vẫn là nên chú ý nhiều đến những chuyện này nha! Liền nói đến y phục của ngươi đi, vừa nhìn là biết từ nông thôn đến, tuy là lụa đấy, nhưng chất lượng cũng quá kém đi! Hơn nữa toàn thân trên dưới ngay cả một món trang sức cũng không có! Này sao có thể khiến người ta vui thích nha? Ngay cả việc đi đường, cũng sẽ bị người chê cười. Này nếu như để người khác biết ngươi là người của thiếu gia nhà ta, kia không phải sẽ khiến thiếu gia mất mặt sao?”
Tiểu Tam nhíu nhíu mày, lời này hắn sao lại nghe thấy có điểm không được tự nhiên ni?
“Ta vốn chính là từ nông thôn đến!” Kỳ thực y phục trên người đã là bộ tốt nhất mà Tiểu Tam mang tới rồi. Chính là bởi vì muốn ra ngoài chơi mà cố ý mặc. Hắn vốn không quá chú ý đến chuyện trang phục này nọ, cho tới bây giờ đối với mấy thứ kia vẫn không có hứng thú.
“A ~ xem Tiểu sam công tử nói kìa! Ngươi không phải đã theo thiếu gia nhà ta rồi sao? Sau này còn có thể ở lại nông thôn hay sao? Các công tử phu lang trong thành này cũng không có ai ăn mặc khiếm nhã dường này! Nếu thật muốn cùng người qua lại, này…” Cái cậu Nguy Tử kia che miệng vừa cười vừa nói.
“Đây là lời mà Thái Kinh Vân bảo ngươi nói?” Tiểu Tam sa sầm mặt lạnh lùng liếc qua, thẳng đến khi tiểu ca kia thối mặt ngây sững ở nơi đó.
Tiểu Tam coi như là đã nhìn ra, người này khinh thường mình a! Nói đông nói tây còn không phải là nói hắn là một tên nhà quê không kiến thức sao! Nếu như Tiểu Tam thực sự là một hài tử thôn quê đơn thuần, nói không chừng lúc này thật đúng là sẽ bị hắn nói cho đỏ mặt tía tai không có chỗ trút.
“Đừng có mà khinh thường nông dân, nếu như không có nông dân trồng lương dưỡng tầm, ngươi sẽ phải tựa như loài súc vật tại nơi núi rừng kiếm ăn, y phục không che nổi cơ thể!” Tiểu Tam nhàn nhạt nói.
Cho nên mới nói, hắn không thích nội thành, hắn qua lại Nam Hà trấn nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có người nói hắn ‘khiếm nhã’ a!
Cái tên Nguy Tử kia trên mặt hơi biến sắc, ở trên đường sửng sốt hồi lâu, nhà hắn ở nông thôn cùng thân thích mỗi khi bị hắn nói như thế, đều chỉ biết khúm núm gật đầu xưng phải, ngốc muốn chết, khiến hắn cảm thấy ưu việt rất nhiều. Không nghĩ tên nông dân ở trước mặt này tuyệt không hấp thu sự moi móc của hắn, nói cho nửa ngày,
cuối cùng đem mấy lời kia nói ra đến rõ ràng, nhưng là không đả kích được người kia. Sau cùng còn bị Tiểu Tam cứ như thế lạnh lùng liếc nhìn chằm chằm, còn chọt cho một câu, khiến hắn chân chân thực thực ngây ngẩn cả người.
Bốp bốp bốp ——
“Tiểu Sam huynh đệ lời này nói thực có lý! Thiên hạ này, trăm triệu không thể thiếu chính là những người nông dân trồng lương dưỡng tằm! Dân không có lương thực thì quốc gia bất ổn, thiếu y thiếu thực, đến lúc đó tất cả mọi người phải sống như loài súc vật a!”
Tiểu Tam hơi xoay đầu nhìn qua, cách hắn không xa là một vị mỹ nam tử khí vũ hiên ngang đang mỉm cười vỗ tay. Thấy Tiểu Tam nhìn qua, trên mặt tiếu ý càng sâu.
Tiểu Tam cảm thấy người này nhìn có chút nhìn quen mắt, suy nghĩ một chút mới nhớ ra người nọ là bằng hữu của nhị ca, năm ngoái từng ở lại nhà mình, bất quá, tên là gì ni? …
“Lý đại nhân?” Một bên Nguy Tử nhẹ hô một tiếng, vừa lúc giúp Tiểu Tam một bận, nguyên lai người này họ Lý! Bất quá, kêu là đại nhân? Người nọ là đại nhân vật gì sao?
“A… Lâu rồi không gặp! Kiến quá Lý thiếu gia!” Tiểu Tam có chút xấu hổ mỉm cười. Lại nói, người này ở trong nhà mình cũng khá lâu, mới một năm, hắn cư nhiên ngay cả tên người ta cũng đều không nhớ nổi, xấu hổ a!
“Nghiễn Lâm ở huyện Tam Phường này đã lâu, cư nhiên không biết Tiểu sam huynh đệ cũng đến!” Người nọ cúi người chắp tay, hướng Tiểu Tam thi lễ.
Được rồi, không nhớ rõ cũng không có việc gì, nhờ ông trời giúp đỡ, rốt cuộc cũng biết người này họ gì tên gì. Tiểu Tam cười hắc hắc, lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn.
“Ta cũng là hôm nay mới đến thôi, chỉ đơn giản là dự định đi du ngoạn một chút!”
“Hử? Nói đến du ngoạn, tại hạ vừa lúc có chút nhàn rỗi, không bằng tẫn hết nghĩa vụ người địa phương! Để cảm ơn năm ngoái Tiểu Sam huynh đệ đối tại hạ chiếu cố!” Lý Nghiễn Lâm lại đến gần hơn một chút, cười đến như mộc xuân phong.
Tiểu Tam nhìn nhìn cái cậu Nguy Tử giúp dẫn đường bên người hắn kia, lại ngắm ngắm Lý Nghiễn Lâm, lễ độ chối từ, thấy Lý Nghiễn Lâm kiên trì muốn làm như vậy, liền cũng gật đầu đáp ứng. Để Lý Nghiễn Lâm dẫn đi còn tốt hơn một đường nghe phong ngôn phong ngữ. Cái tên Nguy Tử này thật khiến hắn có chút không thích a!
“Chẳng hay Tiểu Sam huynh đệ thích đi thăm phương diện nào? Nhân văn cảnh quan hay là phố xá cửa hàng?”
“Phố xá a! Thuận tiện muốn mua vài thứ!” Sắp về nhà rồi, ra ngoài một chuyến dù sao cũng phải mang chút lễ vật đặc sản trở về a.
Lý Nghiễn Lâm đuổi đi nô bộc theo bên người hắn, dẫn Tiểu Tam một đường thong thả. Nguy Tử theo sau hai người, cúi đầu, niết tay, lúc này một chữ cũng không nói. Cũng không biết là vì bị Tiểu Tam đâm chọt, hay là vì vị ‘đại nhân’ Lý Nghiễn Lâm này.
Dọc đường đi, Tiểu Tam thấy có bao nhiêu người hướng Lý Nghiễn Lâm cung kính thăm hỏi, có chút kỳ quái. Bất quá, hắn không có hỏi gì cả. Dù sao không có qua lại nhiều, hỏi nhiều như thế để làm gì nha.
Bởi vì thương khu ở ngay tại vùng này, ba người cũng không phải đi quá xa. Tiểu Tam không quá biết dạo phố, lại càng không biết chọn lễ vật, phương diện này Lý Nghiễn Lâm đã cho rất nhiều kiến nghị. Đi không lâu liền giúp cả nhà già già trẻ trẻ chọn được một số món linh tinh. Mặc dù có vài món rất nhỏ, nhưng trong nhà từ trên xuống dưới tám chín người, cộng thêm mấy thứ lặt vặt cũng là có rất nhiều. Một cái bao lớn được Nguy Tử xách theo ở phía sau, trong tay Tiểu Tam còn cầm một cái bao nhỏ.
“Nơi này là Hạnh Hoa tửu lâu nổi danh ở huyện Tam Phường! Nhìn từ bên ngoài lâu thì thấy không mấy thu hút, nhưng thực khách sành ăn đều biết rượu nước món ăn ở đây chính là nhất tuyệt! Không thể bỏ qua!” Bởi vì gần đến bữa trưa, Lý Nghiễn Lâm liền dẫn Tiểu Tam tìm một tửu lâu để dùng bữa.
Tiểu Tam vừa lúc cảm thấy có chút mệt mỏi, bụng cũng có chút trống rỗng, liền đi theo Lý Nghiễn Lâm vào trong tòa lâu. Dù sao Lý Nghiễn Lâm ở nhà hắn ăn không biết bao nhiêu bữa rồi, để hắn ta mời khách cũng không có gì không ổn. Hơn nữa, nghe nói nơi này có tiếng tăm, cơm nước không tồi, liền cũng muốn thử xem mùi vị thế nào.
Vào trong thoáng nhìn qua, trong tửu lâu sửa sang bố trí trái lại quả thực tinh mỹ cẩn thận, trong đại sảnh bàn ghế chỉnh tề, thực khách không hề ít, uống rượu dùng bữa, thực sự là náo nhiệt.
Có hỏa kế trong đ**m ra chào đón, thấy Lý Nghiễn Lâm tự nhiên cung kính xưng hô Lý đại nhân. Trong đại sảnh cũng có thực khách thấy Lý Nghiễn Lâm, ùn ùn bắt đầu có một đống người đến chào hỏi. Lý Nghiễn Lâm cũng không tệ, đầu tiên căn dặn hỏa kế đưa Tiểu Tam lên sương phòng lầu hai. Khiến Tiểu Tam trong lòng mừng rỡ, hắn cũng không thích bị nhiều người như vậy dòm ngó.
Trong sương phòng lầu hai thanh nhã tố mỹ, nhìn qua đẳng cấp chính là rất cao a, chính yếu là so với dưới lầu thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Trong khi Lý Nghiễn Lâm không ở nơi này, Nguy Tử tại bên cạnh bảo là phải về hiệu buôn, hắn là hạ nhân của hiệu buôn, cho dù tới tửu lâu cũng là không thể ngồi cùng bàn với Tiểu Tam, ngốc ở chỗ này còn không bằng trở lại ‘mật báo’.
Tiểu Tam nghĩ nghĩ cũng đồng ý, vừa lúc để hắn hỗ trợ đưa tin cho Thái Kinh Vân, chính mình không quay về dùng bữa. Cuối cùng còn lấy chút tiền cho hắn ngồi mã xa, một đường đi tới đây, bọn họ cũng đã qua hơn mấy con đường, nếu thật đi lộ trở lại, thì dù tới nơi cũng sẽ bỏ lỡ giờ cơm. Bản thân cũng không phải là loại người không nói nhân tình!
Nguy Tử một mình một người rời đi, lễ vật này nọ, Tiểu Tam vẫn là tự mình cầm. Cùng lắm thì chờ cho cơm nước xong xuôi, tìm một mã xa ngồi trở về, nông dân cũng là có tiền nhàn rỗi a!