Khi Lý Nghiễn Lâm mỉm cười đi vào sương phòng, chỉ nhìn thấy Tiểu Tam một mình ngồi ở bên bàn ăn cao điểm, liền hỏi: “Nô bộc được an bài ở dưới lầu rồi sao?”
“Không phải, tự hắn muốn trở về, vừa lúc để hắn mang tin về thương phô.” Tiểu Tam nhón lấy cao điểm trên bàn vừa ăn vừa đáp, về chuyện lễ tiết này nọ hắn cũng không quá chú ý, đương nhiên là muốn ăn như thế nào liền cứ như thế đó!
“Thương phô? A! Này thì Hạ Hổ huynh đệ không được nha, tới huyện Tam Phường mở thương phô vậy mà không chào hỏi Nghiễn Lâm một tiếng!” Lý Nghiễn Lâm ngồi ở một bên, lắc lắc quạt giấy trong tay.
“A? Liên quan gì đến nhị ca ta a? Hắn còn đang ở Nam Hà trấn dốc sức làm ăn ni!” Tiểu Tam ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Lý Nghiễn Lâm.
“Tiểu Tam không phải cùng người nhà tới huyện Tam Phường sao?”
“Đúng nha! Cùng Thái Kinh Vân! Thương phô của hắn mở ở chỗ này, ta tùy tiện đến chơi thôi!”
“Thái thiếu gia…”
“Ân, đính hôn rồi, coi như là người trong nhà đi!” Tiểu Tam bĩu môi, dù sao đều như vậy rồi, còn không phải là người một nhà sao!
Lý Nghiễn Lâm tuy rằng mỉm cười, bất quá, khóe miệng đã có chút cứng đờ. “Nghiễn Lâm còn không biết Tiểu Sam huynh đệ cư nhiên đã có nhân gia (nhà chồng tương lai) ni! Càng đoán không được nhân gia này cư nhiên là Thái gia đại thiếu a!”
Hắn quả thực biết rõ Tiểu Tam và thiếu gia nhà họ Thái kia tương đối thân cận, bất quá nghĩ rằng hai người thân phận khác nhau một trời một vực, việc này nhất định là không dễ lo liệu thành công! Cũng không nghĩ sau một năm vào ngày hôm nay, cư nhiên có thể nghe được hai người đã định hôn!
Vừa vặn lúc này có hỏa kế đến dọn bữa lên, Tiểu Tam nhe răng cười không đáp, trong lòng nghĩ, mấy thứ ngươi không biết còn rất nhiều a!
Phi thường đáng tiếc chính là, Tiểu Tam không thể uống rượu, hắn sợ mình sẽ say rượu làm loạn!
Tuy rằng không thể uống hạnh hoa tửu nổi danh, nhưng cơm nước ở đây cũng xác thực không tồi. Canh thịt lừa, hương tiên tiểu hoàng ngư (cá hoa vàng chiên giòn), long tu phượng trảo, đầu sư tử, chử kiền ti(1), lại thêm một món thịt nguội dưa cải, một bàn này tuy không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối là sắc hương vị đều đủ cả, mỗi một món đều khiến Tiểu Tam cảm thấy răng môi lưu lại hương thơm, dư vị vô hạn.
Bữa cơm này, hắn đương nhiên là ắn đến say sưa hữu vị.
Lý Nghiễn Lâm khi ăn cơm thì nói không nhiều lắm, cử chỉ văn nhã lịch sự hữu lễ. Còn Tiểu Tam ở một bên vừa ăn vừa bình luận đủ loại món ăn, nói không dứt, nhưng không hề nơi nơi phun nước bọt khiến người chán ghét.
“… Phì mà không ngấy, vào miệng liền tan! Ăn ngon nha ~” Tiểu Tam ở bên đó cắn đầu sư tử vừa hô to quá đã. Rõ ràng đã ăn no đến tám phần rồi, nhưng hắn vẫn không bỏ đũa xuống được. Tuy là nói hắn đối với đồ ăn yêu cầu không cao, nhưng đụng tới mỹ thực, bao giờ cũng khó có thể kháng cư nha!
Cốc cốc cốc ——
Cửa Sương phòng chỉ là khép hờ, người đến gõ cửa chỉ để nhắc nhở.
Tiểu Tam xoay người nhìn qua, Thái Kinh Vân đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng đứng nơi cửa. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mặt lạnh là trạng thái bình thường của y, cái dạng này thật đúng là không hảo để phán đoán y hiện tại là diện vô biểu tình hay là đang phẫn nộ tức giận.
Một ngày nắng nóng, y còn một thân trường y thâm sắc, mái tóc suông dài tất cả đều chỉnh tề buộc ở sau đầu, để lộ vầng trán rộng mà sạch sẽ. Đôi mắt là bộ phận lợi hại nhất, nhìn người ta mà cứ như là đang xuống đao. Miệng thì nhếch thành một đường thẳng, khiến gương mặt y có vẻ quá mức cứng rắn. Bất quá, gương mặt lạnh lùng cứng rắn này, đối với Tiểu Tam mà nói là vô hiệu thôi.
“Tới ~ ăn không? Không được, nhanh chóng lấy thêm đôi đũa. Ở đây cơm nước quả thực khá lắm!” Tiểu Tam hướng Thái Kinh Vân vẫy vẫy tay, cũng coi như chào hỏi một tiếng. Đón lấy chiếc đũa trong tay trực tiếp múa đến trên bàn cơm, lại tiếp tục chọc món đầu sư tử của hắn.
Thái Kinh Vân diện vô biểu tình, mắt lạnh đảo qua hai người trong phòng, thấy Tiểu Tam thờ ơ tiếp tục ăn món gì đó, không khỏi ở trong lòng thở dài. Lúc đầu nghe đống tạp ngôn tạp ngữ của tên nô bộc, y quả thực là có chút phẫn nộ, y biết vị Lý Nghiễn Lâm Lý đại nhân này từng đối Tiểu Tam ôm tâm tư khác thường, trong lòng càng dâng lên một trận đại hỏa. Lập tức hướng tên nô bộc hỏi vị trí hai người rồi lại dùng mã xa đuổi tới đây, y thậm chí còn không biết sau khi y chạy tới rồi sẽ làm chuyện gì nữa.
Bất quá, ở trên đường ngồi mã xa chạy tới nơi này, y đã bình tĩnh không ít. Y hiểu rõ Tiểu Tam, tuyệt không phải loại người hành động lỗ mảng, hắn tối đa cũng chỉ là ngốc ngốc có chút không rõ tình huống mà thôi…
Lý Nghiễn Lâm đứng dậy chào hỏi Thái Kinh Vân, sắc mặt hơi có phần xấu hổ ở trong đó. Đương nhiên, chỉ có Thái Kinh Vân loại người ‘minh xét thu hào’(2) mới có thể thấy. Nếu như để Tiểu Tam nhìn đến, sợ là chỉ rõ dáng tươi cười kia có vấn đề, hắn cũng không biết vấn đề kia nằm ở đâu.
Thái Kinh Vân ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tam, thần sắc bất biến nói với Lý Nghiễn Lâm: “Phiền toái Lý đại nhân chiếu cố cho người nhà Thái mỗ!”
Sau khi ngồi xuống, tự nhiên có hỏa kế của tửu lâu dâng lên tửu bôi xan cụ (chung rượu cùng bộ chén đũa).
Tiểu Tam trước tiên gắp một viên thịt cho Thái Kinh Vân, còn lập tức dâng tặng lên vẻ mặt vui cười xán lạn, này ít nhiều cũng có mấy phần lấy lòng ở bên trong. Hắn cũng không ý thức được bản thân là làm sai cái gì, chỉ là thấy vẻ mặt của Thái Kinh Vân dãn ra có chút dài, theo bản năng mà nhu thuận lấy lòng thế thôi.
Đợi hỏa kế chuẩn bị hảo vật phẩm rời khỏi sương phòng, Thái Kinh Vân cùng Lý Nghiễn Lâm lúc này mới giơ chén rượu lên với nhau. Tiểu Tam ở một bên ngửi hương rượu, thấy hai người hào sảng một ngụm uống sạch, không khỏi trong lòng có chút đố kị, hắn cũng muốn uống rượu nha ~~
“Không ngờ Thái đại thiếu gia của Thái gia cư nhiên ở huyện Tam Phường nhỏ bé này mà buôn bán, bất quá, bằng vào thông trí của Thái thiếu gia, không lâu sau ở huyện Tam Phường này nhất định sẽ nổi lên một vị phú quý nhân có gia tài bạc triệu a!”
“Bách tuế như lưu, phú quý lãnh hôi (3). Tất cả bất quá cũng chỉ là mây khói thoáng qua! Thái mỗ không dự định bước vào thói đời nóng lạnh. Thương phô này bất quá chẳng qua cũng là kiếm miệng cơm mà thôi! Lý đại nhân chớ chê cười thái độ tiểu dân của Thái mỗ!”
Lý Nghiễn Lâm hơi sửng sốt, lại cười nói: “Thái đại thiếu gia thật khiêm tốn rồi! Trưởng tôn của gia tộc phú quý đệ nhất Nam khánh quốc, năm đó trong kinh ai chẳng biết Thái đại thiếu gia nhân trung kỳ ký trác tuyệt chi năng (4), sao có thể cả đời trở thành kẻ tiểu dân chi thái? Khiêm nhường khiêm nhường rồi!”
“Thái mỗ đã bị Thái gia đuổi ra khỏi nhà, đoạn tình đoạn nghĩa, hôm nay cũng bất quá là một gã tiểu dân phố chợ tầm thường vô vi (5) mà thôi!” Thái Kinh Vân vẫn như vậy lãnh lãnh đạm đạm, dường như trong miệng đang nói tới chính là chuyện tình của người khác vậy. Y quả thực không thèm để ý đến Thái gia, hơn nữa, theo như y biết, chỉ cần không làm ra tư thái uy hiếp, đám người Thái gia kia cũng sẽ không lại làm ra chuyện đuổi tận giết tuyệt. Như vậy, cũng rất tốt rồi!
“Thái đại thiếu gia cam tâm?”
“Cạnh lợi trục danh, bản thị sát thân chi
do; an bần nhạc đạo, phương vi viễn họa chi pháp (6). Thái mỗ vì sao không thể cam tâm?” Đủ loại lợi và hại trên trường danh lợi kia y cũng đã thấy qua, bất quá chỉ là một hồi ác mộng khoác lên tấm áo phồn hoa mà thôi! Không cần phải đẩy một đời mình vào trong ấy chịu đựng dày vò!
Một năm cũng không hơn ba trăm ngày, xuân hạ thu đông tứ quý nhân sinh, có thể kiếm tiền hưởng an nhàn thưởng thức những chuyện vui vẻ là tốt rồi, hà tất vì tích vàng thành đấu mà lao lực một đời? … Nghĩ tới đây, trong lòng Thái Kinh Vân hơi chút sửng sốt, loại ý nghĩ này dường như là thuộc về Tiểu Tam Hạ gia! Bản thân từ lúc nào cũng có ý niệm này trong đầu?
Cuộc đối thoại của hai người, Tiểu Tam tuy rằng cũng nghe hiểu đấy, nhưng lại ở trong lòng bĩu môi thầm niệm hai người này cứ chít cha chít chít, nói một câu đều che đậy tới che đậy lui, cũng không ngại mệt đến hoảng a! Hắn cũng không tiếp lời, dù sao mấy thứ này chả liên quan gì tới hắn, chỉ đơn giản cầm chiếc đũa mà nỗ lực phấn đấu với món đầu sư tử!
“Hơn nữa, Thái mỗ hiện tại cũng chỉ muốn cùng người nhà đi lên con đường dưới chân mình đây. Chỉ thấy tuy không phải kim quang đại đạo, nhưng càng hơn kim quang đại đạo!”
Lý Nghiễn Lâm cuối cùng không cười nữa. Nhìn Thái Kinh Vân giúp Tiểu Tam đem lọn tóc dài buông xuống bên viền chén vén ra sau tai, động tác kia thuần thục như đã làm nghìn vạn lần rồi. Tiểu Tam ngay cả đầu cũng không nâng, nhưng Lý Nghiễn Lâm biết, người nọ đối với loại đụng chạm này rất là mẫn cảm, năm đó bản thân thế nhưng ngay cả góc áo cũng chưa từng chạm qua! Có thể tùy ý Thái Kinh Vân đụng chạm như vậy, nhất định là phi thường tín nhiệm cùng quen thuộc đi!
Vì vậy nhận thức rõ rồi, có vài người trong sinh mệnh của mình, chỉ có thể là như mây khói thoáng qua mà thôi!
Mưa mùa hè luôn luôn nói đến là đến, vốn đang ánh dương soi rọi, nhưng thoáng cái không gian liền ảm đạm, sau vài tiếng sấm sét vài đạo thiểm điện, mưa liền rơi xuống.
Tiểu Tam cùng Thái Kinh Vân ngồi mã xa quay về nông trang, nghe thấy tiếng mưa rơi từ tí ta tí tách chớp mặt biến thành ào ào rào rào, không lâu sau nước mưa bắn lên đập vào lán xe, càng như thiên quân vạn mã, cuồn cuộn vô ngần.
Bởi vì thế mưa quá lớn, sấm sét không ngừng, Thái Kinh Vân liền dặn xa phu đánh mã xa chạy tới yên tĩnh để tránh mưa. Vừa lúc bên đường có một cái lều cỏ để hành cước (7) nghỉ tạm, xa phu cho ngựa chạy tới lều cỏ đụt mưa, chính mình cũng xuống xe.
Lều cỏ này cũng chỉ là do có người thiện tâm xây đắp thành, chất lượng không tính là tốt, ngoài trời hạ mưa to, trong lều liền rơi một trận mưa nhỏ. Tiểu Tam xốc màn xe nhìn một chút, sau đó rất không nghĩa khí mà mặc kệ xa phu đại ca, bản thân lui vào bên trong thùng xe rắn chắc thủ công tinh tế.
“Ai ~ vừa rồi còn nói muốn làm một kẻ tiểu dân tầm thường vô vi, lúc này còn không phải là vì tiền đồ mà phí tâm phí lực sao nha!” Tiểu Tam thấy Thái Kinh Vân ở một bên cư nhiên lại cầm văn kiện ra đọc, không khỏi bĩu môi nói.
“Tất nhiên nhắc tới việc này, vậy ngươi vì sao còn chưa giải thích với ta một chút? Vì sao cùng một nam nhân trẻ tuổi du ngoạn với nhau?” Thái Kinh Vân buông văn kiện trong tay ra, nhãn thần lạnh lùng quét qua.
“Nhờ hắn dẫn đường mà thôi! Lại không làm chuyện xấu gì, ngươi kéo dài mặt ra như thế để làm chi a!” Tiểu Tam không quá để tâm mà nói, hắn căn bản là coi Lý Nghiễn Lâm như một người qua đường giáp vừa nhận thức, trong quan niệm của hắn, ban ngày ban mặt cùng người ta chung một đường là chuyện rất bình thường vô cùng bình thường a!
“Ngươi có biết bản thân đã có hôn ước hay không? Cùng du ngoạn với một nam nhân trẻ tuổi, ngươi đặt ta ở chỗ nào hả?”
Có lẽ là do Tiểu Tam không quá để tâm mà kích thích tới Thái Kinh Vân, sắc mặt y tuy không có biến hoá gì, nhưng nắm tay siết chặt khiến người ta nhận ra, y đang có chút tâm tình kích động.
Nếu nói Thái Kinh Vân đối với việc này hoàn toàn không thèm để ý, đó là không có khả năng. Không thèm để ý, y sẽ không ném đi công việc trong tay cấp tốc ruổi xe chạy tới bên người Tiểu Tam. Nếu như không thèm để ý, y cũng sẽ không cùng cái tên Lý Nghiễn Lâm kia nói lời châm chích lẫn nhau.
Y kỳ thực tương đối để ý, khi vừa nghe thấy nô bộc nói ra việc này, thì y thậm chí có chút đảm chiến tâm kinh (khiếp đảm kinh hồn). Y không biết bản thân sợ hãi cái gì, nhưng tiềm thức cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, bảo vật của mình bị người dòm ngó! Y sợ thứ quý giá của mình đến đây sẽ bị mất đi, càng thêm phẫn nộ kẻ dòm ngó bảo vật của y!
Tiểu Tam sững sờ ngay tại chỗ, Thái Kinh Vân đây là đang chỉ trích hắn?
Hắn trầm mặc. Hắn vẫn luôn trong lúc vô ý sẽ quên mất quy tắc của thế giới này, cũng không phải là cố tình. Hắn chỉ là không quá lưu tâm đến những thứ quy củ này, không muốn đem chúng ràng buộc trên người mình.
Cơn tức giận của Thái Kinh Vân đã nhắc nhở hắn, có một số việc, tuyệt không giống nhau!
Thời gian hắn tự hỏi cũng không dài, chỉ là vài lần hít thở mà thôi. Sau đó, hắn nắm lấy tay Thái Kinh Vân đặt lên ngực mình, để Thái Kinh Vân cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập dồn dập bên dưới l*ng ngực!
“Ở chỗ này đây!” ——
____________
(1) Canh thịt lừa:
hương tiên tiểu hoàng ngư:
long tu phượng trảo:
đầu sư tử:
chử kiền ti:
(2)minh xét thu hào: xem xét rõ ràng sáng tỏ để thu lưu người tài.
(3) Bách tuế như lưu, phú quý lãnh hôi: Trăm năm trôi qua như nước chảy, mọi phú quý vinh hoa đều như tro tàng.
(4)nhân trung kỳ ký trác tuyệt chi năng: một cách nói hoa mỹ nhằm khen ngợi người tài năng vượt trội mà thôi.
(5) vô vi: thuận theo tự nhiêu không chí tiến thủ
(6) Cạnh lợi trục danh, bản thị sát thân chi do; an bần nhạc đạo, phương vi viễn họa chi pháp: tranh đua danh lợi, vốn là nguyên nhân sát thân; sống thanh bần vui đời đạo, mới là phương pháp tránh xa tai họa.
(7) Hành cước: vân du bốn phương ý chỉ hoà thượng.
______________
Chương này thiệt hại não =.=