Cờ Lungta
(hôn rồi nên từ chương này sẽ đổi xưng hô anh – em)
Nhắm mắt đương nhiên sẽ không nhắm cả đêm, nhưng khi Thang Vu Tuệ có ý thức mở mắt, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trong khoảnh khắc đầu tiên mắt tiếp xúc với ánh nắng, Thang Vu Tuệ thậm chí không nghĩ đến chuyện khác, chỉ cảm thấy mê man – cậu đang ở đâu?
Tuân theo bản năng, cậu chỉ cần đưa ra vấn đề sẽ nhanh chóng biết rõ đáp án, cho nên trong khoảnh khắc thứ hai khi nhìn chăm chú vào cửa sổ mái nhà trên đỉnh đầu, Thang Vu Tuệ đã hiểu hình trạng lúc này.
Học thuật không liêm chính, tạm nghỉ học, bị đuổi khỏi nhà, Cam Tư, mùa xuân, Khang Giả… Những từ ngữ này chẳng mấy chốc đã kết thành hệ thống mũi tên sơ đồ cây trong đầu cậu.
Thang Vu Tuệ nhớ ra mình uống say, cảm thấy lại bắt đầu đau đầu.
Không hiểu sao, như là phản xạ có điều kiện, lông mi Thang Vu Tuệ đột nhiên run một cái ngắn ngủi.
Động tác tương tự xảy ra trên người cậu luôn vô cùng chứa sắc xuân, giống như lá non xanh mơn mởn lần đầu run rẩy khi được nước mưa vỗ vào, ngay sau đó, danh từ “như trút nước” bắt đầu đập vào thần kinh Thang Vu Tuệ như mưa bão.
Rượu lúa mì thanh khoa, nước sông, lan can lạnh như băng và mặt trăng trên lưng núi…
Mũi tên kết nối những từ ngữ này vẫn chưa đưa ra kết luận, nhưng Thang Vu Tuệ đã vô thức mím môi một cái.
Giống như bị đá men lạnh lẽo áp vào làn da, Thang Vu Tuệ giật mình, tỉnh hẳn.
Cậu nhìn bụi bặm được nắng sớm thấm ướt trong không khí mà thẫn thờ một lát, lại chậm rãi chớp mắt, sau đó vùi mình trong chăn.
Thang Vu Tuệ lề mề gần một tiếng mới chậm rì rì lôi cơ thể nặng nề xuống tầng.
Lần đầu tiên cậu quan sát bản thân trong gương lâu như vậy, cố gắng tập nhìn nhau thành thật với hình ảnh của mình trong gương, cố khiến mình tự nhiên như bình thường, luyện đến khi cậu cảm thấy mặt mũi mình mù mịt.
Nhưng có vẻ như vẫn không có tác dụng gì cả.
Sau khi xuống tầng, trước khi nhìn thấy sự vật khác, Thang Vu Tuệ đã nhìn thấy Khang Giả trước.
Tia sáng xung quanh hắn đang nhanh chóng tối lại, lúc hai mắt nhìn nhau với Khang Giả, trong nháy mắt Thang Vu Tuệ nhớ đến bản thân co rúm tái nhợt trước gương, chỉ chớp mắt rồi nhìn đi chỗ khác.
Khang Giả có vẻ không có gì khác ngày thường, bình tĩnh nói với Thang Vu Tuệ: “Chào buổi sáng.”
Thang Vu Tuệ mất tự nhiên giơ tay lên, cổ hơi khàn, “Chào buổi sáng.”
Khang Giả đi tới, đứng trước mặt Thang Vu Tuệ, “Nghỉ ngơi thế nào? Còn đau đầu không?”
Thang Vu Tuệ hít một hơi ngẩng đầu lên, gần như là anh dũng nhìn về phía hắn, “Vẫn ổn… còn chút xíu, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.”
Khang Giả nhếch khóe miệng nở nụ cười khó mà hình dung, “Vẫn say à?”
Nụ cười và lời nói này đều khiến người ta choáng váng, giống như trở về gió mùa ban đêm trên đồng cỏ, Thang Vu Tuệ đau đầu nói: “Không say… có phải anh chỉ biết hỏi mỗi câu này không?”
Khang Giả nhướng mày, có phần kinh ngạc cảm thán, “Em thế mà vẫn nhớ.”
Thang Vu Tuệ tránh khỏi ánh mắt hắn, cúi đầu xuống, “Anh rất hy vọng em không nhớ à?”
Khang Giả không nói gì, duỗi ngón tay ra giữ lấy cằm Thang Vu Tuệ, nâng cái đầu cúi thấp của cậu lên.
Hắn dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng miết làn da ở cằm Thang Vu Tuệ, thản nhiên nói, “Nhớ thì nhớ thôi.”
Bởi vì biết Thang Vu Tuệ say rượu khó chịu, Khang Giả hiếm khi dậy sớm, đến chợ mua cháo và bánh bao bơ.
Dù Thang Vu Tuệ không đói bụng, Khang Giả vẫn ép cậu ăn rất nhiều.
Lúc đang cố gắng nhét đồ ăn, Thang Vu Tuệ không biết tại sao, đột nhiên hỏi một vấn đề quấy nhiễu mình rất lâu: “Sao anh lại muốn đặt tên wechat của mình là Hoàng Tử Bé Khampa? Cảm giác không giống chuyện anh sẽ làm.”
Nói xong, Thang Vu Tuệ hiếm khi thấy Khang Giả sửng sốt.
Một thoáng đó rất đáng yêu, khiến Thang Vu Tuệ gần như quên mất mình đã hỏi gì, chỉ muốn hôn hắn một cái.
Khang Giả cười, “Không phải anh đâu, là con dê của anh.
Ở nhà em gặp nó rồi mà, không nhận ra hả? Nó mới ba tuổi, tên là Gia Sắt, nghĩa là “hoàng tử” trong tiếng Tạng.
Cha nó rất điển trai, mẹ cũng rất đẹp, là “đôi tình lữ” có địa vị rất cao trong bầy dê.”
Hắn nhìn Thang Vu Tuệ một cái, chậm rãi nói: “Hơn nữa, anh để ảnh của nó mà, sao lại tưởng rằng đang nói anh?”
Trời, đáng yêu quá đi.
Thang Vu Tuệ không biết như vậy có hợp thời không, nhưng cậu vẫn quyết định nghe theo ý muốn lúc đầu.
Dù sao Khang Giả cũng không thể đánh mình.
Thang Vu Tuệ lại còn phân tâm nghĩ.
Mang theo nhiệt độ không khí ấm vừa phải vào sáng sớm, cậu đã được như ý nguyện đáp xuống Trái Đất, khu Khampa B612, và môi chạm môi với Hoàng Tử Bé thật sự.
Phản ứng của Khang Giả không