Cuộc sống của Thang Vu Tuệ cuối cùng trở nên phong phú dưới sự dẫn dắt của Khang Giả, bắt đầu như một du khách đạt tiêu chuẩn.
Cậu đã đến Mugecuo, đã ngắm vườn oải hương, đã leo lên mấy ngọn núi nhỏ cậu không nhớ rõ tên.
Lúc trở về họ thường đi ngang qua một ngôi chùa, Khang Giả chưa từng dẫn cậu đi vào.
Mỗi lần Thang Vu Tuệ sẽ yên tĩnh ngồi ở yên sau xe máy, lặng lẽ chắp tay trước ngực cầu khẩn cho Khang Giả vui vẻ và khỏe mạnh khi lướt qua Kim Đỉnh[1] như cướp ánh sáng.
[1] Kim Đỉnh: đỉnh chính của núi Nga Mi, một Di sản Thế giới được UNESCO công nhận ở Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Nó cũng là tên thường gọi của chùa Phật giáo Huazang, Kim Đỉnh là ngôi chùa Phật giáo cao nhất trong các khu vực Hán truyền thống của Trung Quốc
Khang Giả sẽ không dẫn cậu ra ngoài chơi mỗi ngày, phần lớn thời gian họ chỉ ở cạnh nhau giết thời gian.
Quyền hành ở sân sau được chia cho Thang Vu Tuệ, nơi đó lại còn có một phòng sách nhỏ được Khang Giả sửa sang lại, trở thành nơi họ giết thời gian lâu nhất.
Có đôi khi Khang Giả sẽ mời Thang Vu Tuệ cùng xem phim, mỗi lần đều nhận lời rất vui vẻ, nhưng thú thật là cậu không thích phim gì ngoài phim phóng sự.
Nếu như cùng nằm trên ghế sofa, hầu hết thời gian cậu cũng chỉ quang minh chính đại ngồi bên cạnh, ngẩn người nhìn bên mặt tập trung của Khang Giả.
Thang Vu Tuệ luôn biết mình thích Khang Giả, nhưng bây giờ lại sợ hãi mình yêu hắn.
Khang Giả xưa nay không yêu cầu cậu tập trung sự chú ý, bất kỳ chuyện gì cũng thế, theo sở thích của Thang Vu Tuệ là được.
Bị nhìn cũng không có ảnh hưởng gì, được hôn sẽ cười.
Thang Vu Tuệ cảm thấy hắn có khí chất phóng khoáng yên lặng, hay được hiểu thành lạnh lùng.
Thật ra điều này cũng không có gì sai, nhưng Khang Giả chỉ là không thèm để ý với mọi thứ, hắn không quan tâm vạn vật, không quan tâm ngày mai, cho nên có thể vĩnh viễn duy trì tỉnh táo xen lẫn hờ hững.
Lúc xem phim, mặt bên của Khang Giả thường được tia sáng của máy chiếu phác họa sâu thẳm hơn trong bóng tối, ánh sáng lạnh màu xanh lam lờ mờ bắn ra trong không khí, khiến Thang Vu Tuệ nghĩ đến dải ngân hà với những vệt sao ngang dọc được phát trong hội trường trường học rất lâu trước đây.
Cậu cảm thấy Khang Giả giống một vệ tinh xuôi theo quỹ đạo khép kín làm chu kỳ vận hành, có lúc gần, có lúc xa, cân bằng chuyển động của ngôi sao nơi Thang Vu Tuệ ở.
Khống chế thủy triều lên xuống, biến thành tọa độ thời gian tương tự như trời nắng trời mưa, trăng tròn trăng khuyết, yên tĩnh vận hành ở một điểm xa xôi, không rời đi cũng không tới gần.
Thang Vu Tuệ chưa từng hỏi quan hệ hiện giờ của họ là gì, Khang Giả cũng không nhắc đến.
Họ giống một đôi câm điếc, lặng lẽ lang thang trong biển mây tình yêu, chẳng đi sâu cũng chẳng mập mờ, chỉ như con thuyền hờ hững trôi.
Thang Vu Tuệ cũng không cho rằng mình đã theo đuổi được, nhưng cậu bằng lòng làm hành tinh không lời bị nhìn chăm chú.
Cậu có thể không mở mắt, có thể giống như một gian phòng bị nhét đầy bông trong bóng đêm, cậu có thể im lặng, nghe lời, không đưa ra vấn đề gì trong tình yêu.
Bởi vì làn sóng mập mờ khó mà diễn tả bằng lời phun trào giữa hai người, Khang Giả trở nên sẵn lòng chia sẻ rất nhiều thời gian với Thang Vu Tuệ.
Dậy sớm mặc dù như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng nhiều khi, cho dù không lên kế hoạch ra ngoài, buổi chiều Khang Giả cũng sẽ ở trong khách sạn, Thang Vu Tuệ tắm nắng đọc sách, Khang Giả chơi game bên cạnh cậu.
Thời tiết ngày càng nóng, buổi chiều bị cái nóng của mùa xuân càn rỡ xâm nhập, mệt mỏi và cơn buồn ngủ đúng lý hợp tình mà ập tới.
Thang Vu Tuệ thường cuộn tròn dưới giàn nho ngủ gật, sau đó bị đánh thức bởi Khang Giả với mùi cơm tối thơm lừng.
Cậu và Kha Ninh đã gọi điện thoại nhiều lần, thái độ của Kha Ninh luôn là vui mừng đến độ phức tạp.
Nhưng không biết tại sao, cậu ta cũng không hỏi tiến độ chứng thực tình yêu của Thang Vu Tuệ.
Điều này trái lại khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy may mắn, cậu không muốn nói dối, tuy rằng đây là niềm vui to lớn nhất trong cuộc đời từ khi cậu có nhận thức cho đến nay, nhưng cậu có dự cảm Kha Ninh sẽ không thể đồng cảm.
Thời tiết đã trở nên ấm hơn nhiều, vài bộ quần áo mỏng Thang Vu Tuệ mang đến trước đó cũng có thể phát huy được tác dụng rồi, mặc dù cậu vẫn sẽ mượn áo lông của Khang Giả mặc lúc sáng sớm và tối muộn.
Cơ lười trong bản chất “trạch” của Thang Vu Tuệ quấy phá, không muốn trở lại thành phố văn minh một chút nào, cho dù là huyện lỵ nhỏ, cậu nghĩ đến việc muốn đi dạo phố cũng cảm thấy phiền hết sức.
Bởi vì quá hài lòng với cuộc sống như ăn rồi chờ chết này, chẳng mấy chốc cậu đã sinh ra yêu cầu mới, nhiều lần Thang Vu Tuệ nhờ Kha Ninh gửi sách cho cậu, nhưng cậu không ngờ ấy vậy mà có một ngày sẽ nhận được.
Trên thị trấn không có điểm chuyển phát nhanh, lúc Kha Ninh gọi điện thoại cho cậu, Thang Vu Tuệ chả biết gì, chỉ có thể nhờ Khang Giả ra ngoài, sau đó dùng xe máy chở một thùng nhỏ cơ man là sách về cho cậu.
Khi Khang Giả ôm cái thùng đi vào, mặc dù Thang Vu Tuệ cảm thấy hơi ngại, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên nhận lấy…
“Làm phiền anh rồi, xa lắm đúng không…”
“Không, chạy xe vẫn được.” Khang Giả đến quầy lễ tân lấy một con dao nhỏ, mở cái thùng ra giúp Thang Vu Tuệ, “Nhưng thay vì gửi nhiều sách như vậy, em không thể bảo bạn của em gửi ít quần áo và đồ dùng hằng ngày cho em à? Nếu cần thì đọc trên máy vi tính và điện thoại là được mà?”
Thang Vu Tuệ nói: “Khác nhau mà.”
Khang Giả gật đầu, hắn tưởng rằng Thang Vu Tuệ có thói quen đọc sách giấy cố định, nhưng trên thực tế Thang Vu Tuệ đang nghĩ, như vậy cậu có đủ lý do để không mang những quyển sách này đi, cậu sẽ