"Vương gia a, thiếp đến với chàng đây.
"
Niên Nhĩ Lạc nói xong lại còn cả gan đưa tay véo lên má của Mẫn Doãn Kì, sau đó tiếp tục cười vui vẻ.
Mẫn Doãn Kì bị câu nói của Niên Nhĩ Lạc làm cho ngây người vài giây, lát sau bị cô nhéo mới hoàn hồn, hắn hơi nhếch môi, đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn xuống rồi cúi đầu hung hăng hôn lên má cô.
"Nàng để ta chờ ba tuần lận đấy, nàng mau đến bồi thường cho ta đi.
" Mẫn Doãn Kì khàn khàn giọng nói.
Niên Nhĩ Lạc bị hôn có chút nhột nhột nhưng vẫn mặc kệ Mẫn Doãn Kì làm loạn, cô liếc mắt nhìn gương mặt hắn, sau đó nhỏ giọng.
"Này Mẫn Doãn Kì.
"
"Cái danh Vương gia Vương phi này nghe ngại ngùng quá đi.
"
"Em không biết sao? Xưng như vậy người ta mới nể mình.
" Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt trả lời.
"! "
Lại nhìn nhau hồi lâu Niên Nhĩ Lạc mới tiếp tục gọi tên hắn.
"Này Mẫn Doãn Kì.
"
"Anh nghe nè.
"
"Anh đó, chỉ được dịu dàng với một mình em thôi có biết chưa hả?"
Niên Nhĩ Lạc hơi bĩu môi, cô hất cằm bộ dáng nữ vương ra lệnh cho Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì hơi nhíu mày, hắn nghiêng người tránh khỏi Niên Nhĩ Lạc, sau đó một tay chống má, hơi nhướng mày nhìn cô.
"Em đang ra lệnh cho anh đấy hả?"
"! Bộ không được hả?"
Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ nữ vương oai vệ lập tức bị đánh bay mất.
Mẫn Doãn Kì vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn Niên Nhĩ Lạc, nhưng trong ánh mắt kia lại mang theo sủng ái vô vàn, chất giọng vẫn bình thản.
"Em là người đầu tiên trong cái trường ngoại trừ giáo viên dám ra lệnh cho anh đấy có biết hay không?"
"Em! "
"Anh thích lắm.
"
Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, hắn cúi đầu cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô.
"Sau này lên đầu anh ngồi luôn thì càng tốt.
"
"! "
Chưa bao giờ gặp người nào mà ngộ đời như anh luôn á.
[! ]
Lạc Kim Bối cùng La Địch Noãn sau khi làm xong việc thì thong thả ra khỏi nhà vệ sinh, cả hai vẫn giữ phong thái giống hệt bình thường.
Người lạnh nhạt vô cảm, người đáng yêu vô hại.
Trên đường đi,