"Em mới chỉ nghỉ học có một ngày thôi mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em thành người tối cổ mất rồi.
"
Niên Nhĩ Lạc bĩu môi tựa cằm lên vai Mẫn Doãn Kì mà ủy khuất.
"Tại anh hết á.
"
"Ừ ừ, tại anh, cái gì cũng tại anh.
Ngoan ngoãn ngồi im một chút.
"
Mẫn Doãn Kì đặt Niên Nhĩ Lạc ngồi trong lòng, bản thân lấy ra tuýp thuốc thoa lên vết thương chưa lành cho cô.
Niên Nhĩ Lạc bây giờ chỉ cần lú đầu ra khỏi lớp cũng bị cả tá đàn anh đàn chị dòm ngó, xem thử xem bạn gái của trùm trường có dáng vẻ như thế nào.
Cô có cảm giác bản thân như sinh vật lạ, chỉ biết nép vào lòng Mẫn Doãn Kì, để hắn ôm đi.
Cả hai người ngọt ngào, đương nhiên là không đi cùng nhóm người Phác Trí Mẫn, dù sao Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn cũng đang có việc cần làm.
Lương Thy San có thể cùng crush tìm hiểu đương nhiên rất vui vẻ, còn La Địch Noãn thì tránh Điền Chính Quốc như tránh tà.
Còn Lạc Kim Bối, Niên Nhĩ Lạc tuy rằng biết cô gái này đã cứu mình, nhưng vì cái gì thì cô không có biết.
Đã thế cô ấy còn rất hay đi cùng Mẫn Doãn Kì, cái dáng vẻ cuộc sống xung quanh thế nào cũng đách liên quan tới mình hoàn toàn giống hệt nhau.
"Này Mẫn meo meo.
"
Mẫn Doãn Kì đang thoa thuốc nhất thời dừng động tác, hắn nâng mắt nhìn cô, hơi nhíu mày.
"Cái danh xưng quỷ quái gì thế?"
"Em thấy đáng yêu mà, anh y hệt một bé mèo vậy á.
"
Niên Nhĩ Lạc cười tít mắt, ngọt ngào nói với Mẫn Doãn Kì.
"Không thì là Mẫn bánh bao.
"
"Còn em là Niên 1m50.
"
"! "
Cho dù đã yêu nhau rồi, Mẫn Doãn Kì vẫn không ngừng xát muối vào chỗ đau của Niên Nhĩ Lạc.
Cô muốn cắn muốn cắn bản nát cái bánh bao trên mặt Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì thoa thuốc xong, hôn hôn lên mặt Niên Nhĩ Lạc vài cái rồi ôm cô lên, đưa cô về lớp học.
"Em có cảm giác như bản thân bị què ấy.
"
"Đừng có lo, què thì chân em vẫn nhiêu đó thôi, không ngắn hơn được nữa đâu.
"
Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt nói.
Niên Nhĩ Lạc tức muốn điên lên, cô giãy dụa la hét, sau đó đưa tay véo lên mặt