"Anh Doãn Kì có hôn thê rồi."
Chỉ một câu nói đơn giản như thế, cũng khiến Niên Nhĩ Lạc lạnh cả sống lưng, cả người cô cứng đờ như không tin được và thứ mình vừa nghe, vừa thấy.
Lạc Kim Bối bên này khóc hết cả nước mắt, nhìn ông Mẫn đang phạt Mẫn Doãn Kì thì càng khóc thảm hơn, cô nàng không thể làm gì cả, cô không thể cứu anh trai của cô.
"Ba mình muốn ép hai người chia tay vì anh ấy học tụt hạng, nhưng anh ấy không nghe lời ba.
Cho nên ba đã tìm ra một cách, đó chính là liên hôn với Triệu gia.
Chỉ có như thế hai người mới có thể chia tay nhau.
Anh ba mình không đồng ý nên đã cãi nhau với ba, anh hai lại cứ thích xen vào vì thế đã bị anh ba mình đánh."
"Nhĩ Lạc phải làm sao đây?"
Làm sao đây...?
Cô bây giờ có thể làm cái gì đây?
Niên Nhĩ Lạc không biết nữa, cô căn bản không thể làm gì cả.
"Anh ấy thế nào rồi?" Niên Nhĩ Lạc thì thào hỏi, giọng nói không còn chút sức sống, đôi mắt cô đỏ hoe, khóe mắt ngập tràn hơi nước.
Lạc Kim Bối nghiêng đầu nhìn ông Mẫn, ông vẫn không ngừng mắng mỏ Mẫn Doãn Kì, gậy sắt bị bà Lạc giấu đi cho nên ông ta chỉ có thể dùng tay đánh hắn.
Mà Mẫn Doãn Kì quỳ trên đất vẫn không nhúc nhích.
"Vẫn đang bị đánh." Lạc Kim Bối trả lời.
Trái tim Niên Nhĩ Lạc lại tiếp tục vỡ nát, cô nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào bàn.
Cô muốn đến bên hắn, cùng hắn chịu những uất ức của gia đình hắn gây nên, nhưng cô không thể.
Bởi cô biết, nếu bản thân xuất hiện trước mặt gia đình hắn bây giờ, Mẫn Doãn Kì sẽ có thể bị đánh đến chết.
Tại sao lại đánh Doãn Kì của cô...
Mẹ nó Niên Nhĩ Lạc mày quá vô dụng!
[...]
"Tao hỏi mày, chia tay hay không?" Ông Mẫn tát lên mặt Mẫn Doãn Kì không biết bao nhiêu lần, gằn giọng hỏi hắn.
Mẫn Doãn Kì vẫn cương ngạnh cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt của hắn vang lên mang theo sự giận dữ khôn cùng.
"Không! Tại sao con phải chia tay? Tại sao chứ?"
"Mày phải học, con mẹ nó mày học tụt hạng vì yêu đương đấy!" Ông Mẫn gào lên với Mẫn Doãn Kì, gương