Tĩnh phi lập tức biến sắc, "Cẩm Tú?" Nàng bắt lấy tay Tang Chi, giọng nói run rẩy, "Nàng... nàng... nàng thế nào?"
Tangg Chi vốn biết nàng gầy, nhưng tới khi nàng chạm vào mình mới biết được nàng gầy đến thế nào, bàn tay còn lạnh như băng. Tang Chi lại không đành lòng, hơi nghiêng mặt đi.
Hoàng hậu tiến lên một bước, điềm tĩnh mà nói, "Cẩm Tú đã rời khỏi bình an." Lại nhìn Tang Chi, "Tang Chi, ngươi nói."
Tang Chi hơi mím môi, nàng ổn định tâm tình trong một cái chớp mắt, rồi nhìn vào mắt Tĩnh phi, "Phải, Cẩm Tú cô cô đã rời khỏi bình an."
"Bình an..." Tĩnh phi lẩm bẩm, "Rời khỏi... bình an..." Lại nhìn xuống tập ngân phiếu trong tay, "Bình an là tốt, là tốt..."
Thấy Tĩnh phi bần thần, Hoàng hậu cho Tang Chi một cái nháy mắt, Tang Chi cũng ngầm hiểu, liền lên tiếng, "Ngân phiếu này, lúc đó ta ở ngoại viện, có một người mang đến, nói rằng gặp Cẩm Tú cô cô ở Bạch Vân quán. Cẩm Tú cô cô thông qua nàng chuyển cho ta, hy vọng ta sẽ thay nàng truyền đạt tâm ý. Cẩm Tú cô cô nói..." Đến đây, Tang Chi có chút khó nói thành lời, nhưng Tĩnh phi đang nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy chờ mong, "Nói gì?"
"Nàng nói..." Tang Chi cười có chút miễn cưỡng, "Nói không phụ người."
Lời này vừa dứt, Tĩnh phi ngây ngẩn. Bàn tay nàng càng siết chặt ngân phiếu, môi khẽ động, "Không phụ ta? Không phụ ta..."
Hai người kia nhìn cảnh này cũng không khỏi căng thẳng.
Bỗng nhiên cả người Tĩnh phi cứng lại, quay đầu nhìn Tang Chi, ánh mắt kia sắc như lưỡi dao, khiến nàng không tự chủ mà lùi lại một bước. Thấy sắc mặt Tĩnh phi biến thành tái xanh, Hoàng hậu cũng thảng thốt, "Cô mẫu?"
Tĩnh phi vẫn nhìn Tang Chi chằm chằm, đang muốn nói gì đó lại ho khan một hồi. Hoàng hậu tới đỡ lấy nàng, Tang Chi đưa tới một chén trà, thế nhưng chén trà kia đã lập tức bị hất đổ. Nhìn Tĩnh phi đã ho ra cả tơ máu, Hoàng hậu lo lắng, "Cô mẫu!" Cũng tại lúc ấy, Tĩnh phi nắm lấy cổ tay nàng, ánh mắt như có thể giết người, "Thần linh ngay trên đầu, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc, ngươi nhắc lại lần nữa, có phải Cẩm Tú đã rời khỏi bình an?"
Hoàng hậu khẽ run trong lòng, nhưng biểu tình vẫn không có gì khác thường, chỉ là giọng nói trở nên dịu dàng, "Cô mẫu, ta thề với thần linh, Cẩm Tú quả thực đã rời khỏi bình an."
Tĩnh phi ngơ ngẩn một chốc, nhưng bỗng quát lớn một tiếng, "Không đúng!" Nàng buông tay Hoàng hậu ra, lại kéo lấy Tang Chi, "Ta muốn ngươi thề với thần linh, nếu ngươi nói dối ta nửa câu, Tang Chi sẽ chết không yên lành."
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức trầm xuống, giọng nói vẫn chậm rãi như cũ, "Cô mẫu, bổn cung sẽ không lừa gạt người."
"Nếu như Hoàng hậu nương nương nói dối người nửa câu, nô tì..." Tang Chi đột nhiên lên tiếng, mà nàng vừa mở miệng Hoàng hậu đã biến sắc, như thể trước mắt mây đen đã giăng đầy, "Câm miệng!" Nàng nhìn về phía Tang Chi, ánh mắt như thể đã sắp bắn ra tia lửa, hai tay thiếu điều muốn run lên.
"...Chết không yên lành! Tĩnh phi nương nương, Hoàng hậu không nói dối dù chỉ là nửa câu!"
'Ba!' một tiếng giòn vang, Tang Chi vừa dứt lời, sườn mặt đã nhận lấy cái bạt tai của Hoàng hậu. Cái tát này cũng không tính là dồn hết sức, nhưng tuyệt đối không thể nói là nương tay. Đôi mắt Hoàng hậu nổi tơ máu, "Ai cho phép ngươi lấy tính mạng mình ra ăn nói hàm hồ!" Mắng xong một câu, Hoàng hậu quay lại đối diện với Tĩnh phi, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, "Tĩnh phi, bổn cung nể tình nghĩa chúng ta đều là người của Khoa Nhĩ Thấm tộc mới đưa tay giúp đỡ, ngươi đã không lùi một tấc còn muốn tiến một thước. Nơi nội cung này mỗi người, mỗi người đều phải bo bo giữ mình. Bổn cung nhận lời giúp ngươi, đây xuất phát từ thiện tâm của bổn cung, nhưng như thế không có nghĩa ngươi không cần nghĩ tới thể diện mặt mũi." Nàng nắm lấy cổ tay Tang Chi, kéo tới bên mình, thanh âm vẫn lạnh lùng, "Bổn cung nhắc lại lần cuối, Cẩm Tú đã rời khỏi bình an. Tin hay không tin tùy ngươi, muốn sống hay muốn chết cũng tùy ngươi."
Không ngờ được Hoàng hậu này xưa nay ôn hòa nhã nhặn không nóng không lạnh hôm nay lại nổi giận như thế, Tĩnh phi có chút ngơ ngẩn.
Thấy Tĩnh phi nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Hoàng hậu cười khẩy, "Từ trước tới nay ngươi đã quen thói được dung túng rồi, không chịu vì người khác mà cân nhắc, chỉ biết suy nghĩ tới mình. Hết lần này tới lần khác đều như vậy, đã không có bản lĩnh còn nhịn không nổi thiệt thòi, chịu không được ấm ức. Khi ấy không phải Hoàng thượng không nể tình ngươi, nhưng ngươi không chịu lùi một bước, như vậy mới đi đến bước đường của ngày hôm nay. Không phải Thái hậu muốn ruồng bỏ ngươi, nhưng là ngươi khư khư cố chấp mới mất đi chỗ dựa. Ngươi ngã xuống, Cẩm Tú đương nhiên sẽ theo ngươi chịu khổ. Không cần bổn cung nói hẳn ngươi cũng biết từ khi tới Vĩnh Thọ cung này Cẩm Tú đã chịu bao ấm ức ngoài kia đi? Mà chính ngươi, tính khí ngang ngược, ai cũng dám đắc tội, nhưng ngươi thân là chủ tử, được, xương ngươi cứng, có gan đắc tội ngươi ta, người bị ngươi đắc tội nào dám động vào ngươi. Nhưng Cẩm Tú thì ai cũng dám động đấy." Hoàng hậu nói, không chút lưu tình, "Cẩm Tú không phụ ngươi, nhưng liệu ngươi đã từng tự hỏi mình xem bản thân cũng giống như nàng, không thẹn với lương tâm hay không? Những lúc Cẩm Tú chịu uất ức, ngươi đang ở đâu? Cẩm Tú bị ngươi tự ý đưa ra khỏi cung, khi ấy một thân một mình ở ngoài kia, lo sợ không yên, lúc ấy ngươi ở đâu? Sự lỗ mãng của ngươi, cương liệt lắm phải không, rốt cuộc mang lại cho ngươi được cái gì, mang cho Cẩm Tú được cái gì? Chuyện đã đến nước này, ngươi vẫn không chút suy nghĩ cho Cẩm Tú, lại hành xử quá phận với người chịu giúp đỡ ngươi. Rơi vào cục diện ngày hôm nay, ngoài Hoàng thượng và Thái hậu ra, phải chăng bản thân ngươi không phạm nửa điểm sai lầm? Nếu như khi xưa ngươi không bị phế, nếu như ngươi biết suy tính, Cẩm Tú có đến nước này hay không? Coi như chuyện của các ngươi bại lộ, nhưng nếu trong tay ngươi còn có quyền lực, Cẩm Tú lại đến nước ấy hay sao?"
Hoàng hậu chưa từng nói những lời tàn nhẫn đến mức này, trực