"Mọi người đều cho rằng cái chết là một sự giải thoát."
Tang Chi nhìn Tĩnh phi ngẩn ngơ thất thần, nàng cũng chẳng gấp gáp, "Người ta vẫn thường nghĩ đến cái chết đấy thôi. Cuộc sống gặp khó khăn trắc trở, ái tình rơi vào tuyệt vọng, gặp khi khốn cảnh, không ít người sẽ nói, không bằng cứ chết đi cho xong. Như thể như là chết đi rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết vậy."
"Chẳng lẽ không đúng?" Tĩnh phi ngẩng đầu.
Lại thấy Tang Chi khẽ cười, "Cái chết đâu thể giải quyết được hết thảy chứ? Con người sống trên đời có mấy khi không đau khổ. Ngay từ khi cất tiếng khóc đầu tiên, khi ấy cũng đã bắt đầu bước vào một cuộc tranh đấu, không thể lui bước, cũng không thể trốn tránh. Rơi vào cảnh khốn cùng, gặp phải chuyện đau lòng, ai ai cũng sẽ cho rằng bản thân không cách nào chịu nổi. Nhưng đến cùng chúng ta có chịu đựng được hay không? Mà còn có sự lựa chọn nào khác sao?"
"Vậy sao?" Tĩnh phi cười lạnh, "Vậy nếu như tập ngân phiếu này thuộc về Hoàng hậu đây?"
"Ta sẽ đau khổ, nhưng ta sễ không tìm đến cái chết."
"Đó là bởi ngươi..."
"Ta không yêu đủ sâu?" Tang Chi cắt lời, quả thực Tĩnh phi muốn nói như vậy. "Tình yêu cũng có ngàn vạn cách thức, cớ gì nhất định phải dùng cái chết để bày tỏ tình yêu? Nói đến đây ta lại tử hỏi, chết đi rồi thì chứng minh được điều gì. Một tình yêu chung thủy cho đến chết? Cho rằng chết đi rồi, thế là xong chăng?"
Tĩnh phi thất thần, "Ít nhất chết rồi sẽ không còn đau khổ nữa."
"Lại nói về đau khổ." Tang Chi khẽ than thở, "Đau khổ hay không, đau khổ bao nhiêu, cũng chỉ là vấn đề của nội tâm mỗi người. Tĩnh phi nương nương, người chết đi rồi có thể mang Cẩm Tú quay trở về sao?"
"Dù thế ta cũng không để nàng lẻ loi cô quạnh..."
"Chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng trong tiềm thức mà thôi, không ai có thể biết được người đã ra đi sẽ như thế nào. Biết đâu được sống hết một đời này rồi, nàng lại có thể có một cuộc đời mới. Ai mà biết được."
"Ngươi có ý gì?"
"Ý của ta là, muôn hình vạn trạng của cái chết, tất cả đều là do cách nhìn nhận của mỗi người. Chúng ta thậm chí còn không biết được thứ gì đang đợi mình sau khi nhắm mắt xuôi tay! Tĩnh phi nương nương, người có bao giờ nghĩ tới rằng khi còn sống người không giữ được nàng, có xuống hoàng tuyền cũng chẳng có gì khác biệt hay không?"
Tĩnh phi có chút thảng thốt, "Ta còn có thể làm sao? Ngươi nói ta còn có thể làm sao!"
"Đối với những người đang được sống trên đời như chúng ta, cái chết không phải là giải thoát, mà chính là một sự mất mát. Mất đi hết thảy." GIọng Tang Chi trầm thấp, "Sinh mạng của một người biến mất, từ đó mọi sự trên thế gian này cũng đã không còn liên quan gì tới người ấy nữa. Tìm đến cái chết chính là buông xuông tất cả, không phải giải quyết vấn đề."
"Mất đi hết thảy?"
"Đúng, người nghĩ xem, Cẩm Tú để lại cho người thứ gì?"
Tĩnh phi nhìn xuống tập ngân phiếu trong tay.
Tang Chi lắc đầu, "Không phải. Nàng để lại cho người ký ức về nàng. Kỳ thật người ta cần gì phải tìm đến cái chết, cứ khiến bản thân mình quên đi tất cả là được rồi. Quên hết đi cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu lại." Nàng dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà, mỗi người chúng ta, tất cả những loại tình cảm giữa người và người, đều tồn tại dựa trên ký ức. Mỗi một sự việc, từng ly từng tí, chúng ta đều giữ lại trong lòng. Nếu như mất hết những ký ức này, ai cũng như ai, ai cũng hờ hững với thế giới quanh mình, sao còn có thể nói đến chuyện tình cảm?"
"Ngươi..." Tĩnh phi ngẩng đầu nhìn Tang Chi, ngỡ ngàng.
"Nương nương, người nói xem, có đúng hay không?"
Tĩnh phi lại cúi đầu, trầm mặc một hồi, nói, "Ta không quản! Ta phải gặp được nàng, ta phải ở bên nàng bầu bạn."
"Được." Tang Chi vẫn nhẫn nạo, "Có điều bây giờ dù cho Cẩm Tú còn sống hay đã chết, người cũng không thể gặp được."
Thần sắc Tĩnh phi ảm đạm, lại cam chịu không phản bác.
"Còn về bầu bạn..." Tang Chi nói, "Trước kia người ôm hi vọng cũng Cẩm Tú cô cô còn đang sống tốt, bây giờ nếu như Cẩm Tú cô cô không còn nữa, người cũng mất đi phần hi vọng này, phải không?"
"Không có Cẩm Tú, ta sống ở nơi này còn có ý nghĩa gì..."
"Ta hiểu. Có những thời điểm ta cũng thường xuyên cảm thấy việc sống trên đời này chẳng còn có ý nghĩa. Mỗi ngày qua đi, mặt trời mọc rồi lại lặn, từng ngày từng ngày cứ thế đương đầu, cả một đời làm trâu làm ngựa, thế rồi đi tới một ngày cuối cùng. Cuộc sống như thế còn có ý nghĩa gì. Không nói tới không có niềm vui, chính là rất nhiều nỗi thống khổ đấy." Nàng bỗng hỏi, "Nương nương, người có rượu không?"
Tĩnh phi có chút bất ngờ, rồi cũng nâng giọng, "Người tới, mang rượu lên."
Tiểu nha đầu mang rượu lên, Tang Chi rót cho Tĩnh phi một chén, lễ nghi chu toàn, "Tạ nương nương thưởng rượu."
Tĩnh phi cạn chén, muốn rót thêm lại bị Tang Chi ngăn lại, "Uống rượu cho say không có ý nghĩa. Vừa uống vừa nói, nương nương cứ chậm rãi."
"Được, vừa uống vừa nói." Tĩnh phi vẫn rót ra thêm một chén, "Ngươi còn có Hoàng hậu."
Tang Chi khẽ cười một tiếng, "Có Hoàng hậu sẽ vui vẻ không phiền muộn?" Nàng lắc đầu, "Nương nương nói lời ấy là sai rồi."
"Ngươi còn không biết đủ?"
"Nương nương, ta nghe nói trước kia người và Hoàng thượng cũng đã có lúc tâm đầu ý hợp, chuyện này có phải là thật không?"
Tĩnh phi dừng lại một chút, "Chuyện đã quá lâu về trước."
"Không quan trọng lâu hay không lâu, có thật hay không?"
"Thật." Tĩnh phi cười trào phúng, "Khi đó Hoàng thượng và ta đều còn rất trẻ, tính tình ngang ngạnh như nhau, tuy rằng hắn không vừa lòng việc Đa Nhĩ Cổn chọn ta làm Hoàng hậu cho hắn, nhưng dù sao đối xử với ta cũng không tệ. Có lẽ là không có ai dám nghịch ý của hắn, cho nên dần dần hắn lại mấy phần coi trọng ta. Nghĩ lại, quả thực đã có những ngày tháng vui cười, khi đó ta còn tưởng rằng ta đây, ta đây có thể nắm lấy bàn tay của Thiên tử, làm một đôi phu thê Đế Hậu ở bên nhau cả đời. Cả một đời, hắn là Hoàng đế, ta là Hoàng hậu, thế là đủ."
"Nhưng sau này lại mỗi người một ngả?"
"Nam nhân, ích kỷ bội bạc." Mắng một câu, lại nói, "Vẫn là Cẩm Tú tốt."
"Nương nương cảm thấy Cẩm Tú điểm nào cũng tốt sao?"
"Cẩm Tú điểm nào cũng tốt, chỉ có điều..."