Tang Chi vừa chạy ra cửa Giáng Tuyết hiên đã thấy Lục Oanh đuổi tới, lưỡi dao lấp lóe trong lòng bàn tay. Không thể chạy ra ngoài, chỉ có thể lui về sau, quay đầu nhìn, Tang Chi lập tức đâm đầu đi vào trong điện.
Lục Oanh không dám manh động, dao găm giấu lại trong ống áo, theo vào bên trong.
Giáng Tuyết Hiên nằm ngay cạnh Chung Túy cung, là nơi Trinh phi thường xuyên tới nghỉ ngơi. Lục Oanh không muốn gây phiền toái, cũng khẽ khàng đi vào, không để lộ ra manh mối. Coi như ở đây có gặp phải Trinh phi nàng cũng không sợ, vừa vặn có thể đẩy tội lên đầu Tang Chi.
Giáng Tuyết hiên đương nhiên không rộng lớn đồ sộ như một cung, thế nhưng cũng là có đầy đủ cung phòng và tiểu đình. Tang Chi đổ mồ hôi, dù là không thấy phía sau có người, nàng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, bước chân khẽ khàng. Đang không biết mình nên trốn ở đâu, chợt nghe có tiếng nước chảy ở phía trước, Tang Chi nghĩ, phía đình ấy nếu như có ai đó thì vẫn là tốt hơn. Bước chân nàng nhanh hơn, nhưng tuyệt đối không dám gây ra tiếng động.
Tiếng nước chảy càng gần. Ở đó có một thác nước gần hòn non bộ, chậm rãi chảy xuôi như dòng suối nhỏ, bên cạnh có một cái giếng.
Mơ mơ hồ hồ, Tang Chi nhìn thấy có người đang ở trong đình. Nàng mừng quá đỗi, nhưng vừa tiến lại gần tay chân đã lập tức cứng lại.
Người trong đình là Trinh phi.
Là Trinh phi, dù sao cũng không phải là chuyện xấu. Dù sao nàng và Trinh phi cũng miễn cưỡng coi như là có quen biết.
Thế nhưng không ổn, vừa tới mùi rượu nồng nặc đã xộc lên. Hiển nhiên, Trinh phi lại uống rượu. Bây giờ đã là giờ Hợi, Trinh phi lại một thân một mình ở Giáng Tuyến hiên này mượn rượu giải sầu, hẳn là thừa lúc cung nhân nghỉ cả rồi mới một mình đi ra.
Uống say nằm ngủ cũng không phải là việc gì lớn, việc không ổn chính là, Tang Chi đã nghe được tiếng rên rỉ phát ra từ miệng nàng.
Trinh phi nằm trong đình, cổ áo còn mở. Nàng vừa uống rượu vừa gọi hai tiếng 'Tỷ tỷ', tiếng rên rỉ vong tình này nghe vào tai thật sự quá rõ ràng.
Tang Chi nấp trong bóng tối, cảm thấy như cả người mình lạnh buốt. Nếu như bị Trinh phi phát hiện... cho dù Lục Oanh không giết nàng, Trinh phi cũng sẽ giết người diệt khẩu.
Nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này! Nàng nghĩ, liền xoay người đi, nhưng rồi bước đi loạng choạng, vấp một cái khiến cho nàng đau điếng, hẳn là đã trật chân. Một viên sỏi rơi xuống mặt nước, tạo ra thanh âm rõ ràng.
"Ai!" Tiếng động kia kinh động tới Trinh phi rồi.
Tang Chi hoảng tới mức nhịp tim như đã dừng lại, nàng còn muốn đi, nhưng cổ chân nàng đau đến thấu cương, căn bản không thể nhúc nhích. Vì thế không dám phát ra tiếng động, lại nghe thấy bước chân của Trinh phi tiến tới gần.
"Là ngươi?" Đã tới trước mặt Tang Chi, "Thật xui xẻo cho ngươi." Đôi tay nàng bắt đầu đi lên cổ Tang Chi, như là muốn siết.
Tang Chi nắm lấy tay Trinh phi, tựa hồ rất khó khăn mới nói thành tiếng, "Nếu như ta chết, Hoàng hậu sẽ... từ bỏ, phải không?"
Ánh mắt Trinh phi ngưng lại, mặt không đổi sắc.
"Ngươi sẽ... liên lụy đến... Đổng Ngạc phi..." Bàn tay của Trinh phi quanh cổ nàng khiến nàng không thể thở nổi. Đúng lúc này, dường như Trinh phi dừng lại. Tang Chi tranh thủ, "Hoàng hậu coi trọng ta, ta chết ở đây... Hoàng hậu chắc chắn sẽ phải tra rõ." Nàng thở dốc, "Giáng Tuyết hiên này cũng chỉ có mình ngươi hay lui tới, coi như ngươi sẽ không vì một nô tài mà bị phạt, nhưng uất hận của Hoàng hậu rồi sẽ dồn lên trên Đổng Ngạc phi. Rồi vạn nhất tra ra tâm tư của ngươi đối với Đổng Ngạc phi, Đổng Ngạc phi sẽ nghĩ thế nào?"
Cả người Trinh phi cứng lại. Nàng sợ bị nhìn thấu tâm tư, lại không thể khống chế được mà tới gần. Nàng cũng biết trong lòng Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị kia, có lẽ chỉ có Hoàng đế mà thôi. Chỉ có Hoàng đế!
Tay nàng vấn chưa rời khỏi cổ Tang Chi, "Nhưng giữ lại ngươi chẳng phải là giữ lại tai họa?"
"Chúng ta có bí mật... giống nhau." Mặt Tang Chi đỏ như lửa, "Ta... ngươi cũng đã biết."
Nghe nàng nói, Trinh phi đột nhiên buông tay, "Nhưng ta vẫn không thể tin ngươi."
"Nói ra cũng chẳng có lợi gì cho ta." Tang Chi thở thành tiếng, "Ta không muốn chết, ta cũng không ngu ngốc như vậy."
Tang Chi cau mày, mặt nhăn mày nhíu nghĩ tới tình cảnh vừa nãy, mặt cũng nóng lên. Ánh mắt lấp lóe, nàng nắm lấy cổ áo Tang Chi, "Ngươi vừa mới..."
"Ta không thấy gì cả."
Trinh phi cười lạnh, "Ta có một cách để bảo đảm", ánh mắt nàng quỷ dị, Tang Chi chưa kịp phản ứng đã thấy vạt áo mình bị phanh ra, thậm chí chưa kịp kinh hô đã cảm nhận được có bàn tay mát lạnh áp lên da thịt mình.
"Ngươi làm gì!"
Trinh phi cũng không trả lời, kệ cho Tang Chi phản kháng yếu ớt, cởi hết y phục bên ngoài, chỉ còn lại tẩm y, Tang Chi hoảng hồn, trừng mắt nhìn Trinh phi tự mình mở vạt áo của mình ra, trượt xuống đến đầu vai, lại mạnh mẽ bắt lấy tay Tang Chi đặt lên vai mình, môi kia tới bên tai Tang Chi mà nói, "Nô tài lớn mật, ngươi dám khinh bạc bổn cung!"
Tang Chi hiểu rồi, ý tứ này chính là, kể cả sau này Tang Chi lật lọng, Trinh phi cũng có thể chỉ mặt nàng mà quát, "Cẩu nô tài không biết tốt xấu, dám thừa dịp bổn cung say rượu mà khinh bạc, tội đáng muôn chết!" Nói xong liền hất tay Tang Chi xuống, Tang Chi lảo đảo động đến vết thương dưới chân, đau điếng.
Đúng lúc này, từ đâu lại vọng tới tiếng bước chân quanh quẩn. Tang Chi tỉnh táo lại, là Lục Oanh!
Lục Oanh đứng kia nhìn vào, nhìn thấy cả Tang Chi lẫn Trinh phi đang một thân y phục không chỉnh tề, nhất thời đứng lặng người.
"Là Lục Oanh." Tang Chi nhỏ giọng, Trinh phi cau mày nhìn nhìn, lại nói, "Lục Oanh, ngươi tới đây."
Lục Oanh tự nhủ không ổn rồi, nàng không biết nơi này xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng không thể không tới. Cho nên hành lễ, "Nô tỳ thỉnh an Trinh phi nương nương."
Vừa nói xong một câu hành lễ, Trinh phi đột nhiên đẩy Lục Oanh ngã xuống, đè lên người đang ngã trên đất, hai tay bóp chặt lấy cổ. Lục Oanh giãy giụa, dao găm trong tay đã xông ra. Trinh phi liếc thấy, vội vàng tránh đi, Lục Oanh liền nhân lúc này lồm cồm đứng dậy. Trinh phi gấp giọng, "Ngươi còn đứng ngây làm gì!" Thanh âm không lớn, đủ để kéo thần trí Tang Chi trở về.
Không thể để cho Lục Oanh đi, Lục Oanh đã biết quá nhiều rồi.
Nàng ở bên ấy, đưa chân ra ngăn người đang tới, Lục Oanh vấp phải chân nàng, lảo đảo ngã xuống, dao găm cũng văng vào trong nước. Tang Chi dùng hết sức bình sinh mà lao tới, cắn răng leo lên trên người Lục Oanh, bàn tay siết lấy cổ nàng. Lục Oanh giãy giụa, mà cả người Tang Chi cũng đã run lên bần bật. Trinh phi thấy Tang Chi không ổn, vội vàng chạy lại gần, "Nàng ta không chết, chính là chúng ta chết!"
Cõi lòng Tang Chi run rẩy nhưng trống rỗng, mắt mờ đi, "Thực xin lỗi..." Như thể là nàng dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể mình, Trinh phi bịt