Ngoài dự liệu của Tang Chi, từ xa nàng đã nhìn thấy thị vệ canh giữ nghiêm ngặt trước Khôn Ninh cung. Bước chân nàng chững lại, hồ nghi, do dự muốn tiến vào từ bên cửa phía Đông thông qua phòng sưởi cạnh Vĩnh Tường môn, nhưng rồi lại thôi.
Thần trí Tang Chi đã vốn loạn, nhìn thấy cảnh này nhất thời không hiểu vì sao hôm nay đột nhiên lại canh phòng cẩn mật như vậy.
"Tại sao hôm nay..." Tang Chi thì thầm, chỉ cảm thấy cơn đau đầu dữ dội vô cùng, hai mắt đỏ ngầu, qua một đêm kinh hồn táng đảm bây giờ tinh thần cực kỳ kém.
Nàng cuối cùng vẫn là tiến vào, nhưng không ngờ Thái giám trước Vĩnh Tường môn đã đi tới. Tang Chi càng thấy kỳ quái, nhìn Thái giám kia đã đứng cả đêm, lúc này không nhịn được mà ngáp dài. Nàng nấp vào sau sư tử đá, suy nghĩ một chốc, nhân lúc Thái giám đang dụi mắt, ném ra một nắm bạc xen lẫn sỏi đá. Bạc rơi trên nền gạch đá ở phía xa, tạo ra một tiếng động không lớn nhưng khiến tên Thái giám cau mày quay lại ngó nghiêng, lại không nhịn được tò mò, tới đó xem thứ rơi trên mặt đất. Nhìn thấy bạc, hắn lập tức tỉnh táo trở lại, mà Tang Chi tay nhanh mắt lẹ, thừa dịp ấy nhanh như chớp lách vào Vĩnh Tường môn.
Thái giám quay trở về vị trí, cười hớn hở, "Sáng sớm đã nhặt được tiền, may mắn ta tới sớm." Bằng không những người khác đi qua, chắc chắn sẽ nhặt mất. Hắn cất nắm bạc đi, nhìn xung quanh thêm một lần nữa cũng không thấy có gì dị thường, mới yên vị đứng đó.
Bước chân Tang Chi gấp gáp, mà cảm tưởng như vết thương nơi cổ chân đau đớn không chịu nổi, lan ra tới toàn thân. Nàng tuyệt nhiên không dám phát ra tiếng nào, cắn răng chịu đựng, lại nghĩ thầm, chắn chắn là trật chân, ảnh hưởng tới cả gân cốt rồi. Thời gian cấp bách nàng cũng không thể đi từ từ, bằng không đến khi Hoàng hậu chuẩn bị xong xuôi, Khôn Ninh cung cũng không còn là nơi an toàn nữa. Vĩnh Tường môn cách Khôn Ninh cung không xa, mà nàng cũng đã quen thuộc lối đi lại. Đang còn vất vả men theo tường hồng, chợt đã nghe thấy của Ngô Lương Phụ hô, "Khởi giá!"
"Khởi giá?" Tang Chi mở to mắt. Hơi thở của nàng cứng lại, cả người bất động nép vào bên tường. Ngay sau đó đã nhìn thấy đoàn người đi ra từ Khôn Ninh cung. Tựa như, nàng còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tố Lặc, ngữ điệu vô cùng vững vàng, "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
Trời còn chưa sáng, loan giá của Hoàng đế đã rời khỏi Khôn Ninh cung.
Tang Chi vẫn không thể nhúc nhích, như đang bị thứ gì đó chặn ngang yết hầu, ngột ngạt khó thở. Đoàn người kia đã biến mất trong tầm mắt của nàng rồi, cũng là lúc nàng cảm thấy lòng mình vừa bị đâm một đao, máu tươi rỉ ra, khiến nàng cảm nhận được một cỗ ngai ngai xông lên từ cuống họng. Từ khi còn ở Giáng Tuyết hiên cho đến tận bây giờ, ý nghĩ duy nhất của nàng là muốn gặp Tố Lặc, chỉ là tuyệt không ngờ tới chuyện này. Khí lạnh nơi lòng nàng tỏa ra ngùn ngụt, khiến nàng chỉ có thể dựa trong góc tường, cả người phát run.
Một đêm này nàng đã trải qua điều gì? Chân tướng, án mạng, giết người, một chuyện gây loạn cung đình, một cuộc tháo chạy trối chết. Luống cuống, kinh hoảng, sợ hãi, tất cả đều đã bị nàng dồn nén ổn thỏa, bây giờ lại bị một đêm thị tẩm của Hoàng hậu xé mở, khiến cho nàng sụp đổ hoàn toàn. Nàng muốn khóc, rồi khóc cũng không khóc ra tiếng, hé miệng ra lại chẳng thu được chút khí trời. Bàn tay Tang Chi ép lấy lồng ngực của chính mình, đè nén, chèn ép, cố gắng hết sức, cũng không chạm được đến trái tim. Nơi ấy đau không tả nổi, tựa như là nỗi đau thể xác da thịt đã chẳng so sánh được nữa.
Tất cả những thứ này khiến nàng đau đớn đến tận cốt tủy. Nơi góc tường son, không ai nhìn thấy nàng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một nhân chứng duy nhất, ấy là nàng đây, lúc này đang chìm vào thống khổ và tuyệt vọng.
Thẳng cho tới khi đôi mắt nào đỏ ngầu, mờ đục, sắc trời lúc ấy cũng lộ ra vài tia nắng. Cũng không biết nàng đã đứng đó bao lâu, nhưng đối với nàng mà nói, đã qua cả đời người rồi. Nàng ngẩng đầu, gương mặt này thật có thể khiến người ta kinh hãi. Ánh mắt kia đã không còn có tiêu điểm, không còn có nhiệt độ, khiến người ta nhìn vào mà run. Nàng nhìn tòa thành này, nhìn lên bầu trời nửa sáng nửa tối, rốt cuộc cũng đứng thẳng người dậy. Cổ chân nàng sưng đỏ, nhưng tựa như nàng đã không còn biết đau nữa, cà nhắc từng bước, đi vào bên trong.
Thái Uyển Vân đợi chủ tử tắm gội, thế nhưng một hồi thật lâu vẫn không thấy bóng dáng chủ tử đâu. Điểm tâm sáng đã dâng lên, bây giờ đều nguội lạnh, Hoàng hậu vẫn không có động tĩnh. Thái Uyển Vân lo lắng, cách tấm bình phong, hỏi, "Nương nương, đã tới giờ dùng bữa sáng rồi."
Hồi lâu sau mới nghe chủ tử đáp lại hai chữ, "Đi ra."
Thái Uyển Vân khó xử, ý muốn khuyên nhủ, "Nương nương..." Nhưng lời này không được chú ý tới. Ý đã quyết, hẳn là không ăn sáng rồi.
Thái Uyển Vân ưu sầu lo lắng, đành cho người mang điểm tâm đi. Lại canh chừng trước cửa thật lâu, vậy mà cũng vẫn không thấy Hoàng hậu đi ra. Gần nửa canh giờ rồi! Thái Uyển Vân lo lắng, "Nương nương?"
Không đợi đến Hoàng hậu đáp, đã thấy cung nữ hầu hạ bên trong lui ra ngoài hết. Thái Uyển Vân giữ một người lại, nhỏ giọng hỏi, "Hoàng hậu nương nương sao rồi?"
"Hồi ma ma, nương nương một mực muốn ở trong thùng tắm, chúng nô tì tới hầu hạ chưa được bao lâu đã bị đuổi ra ngoài."
"Khi ra ngoài nương nương có phân phó gì không?" Thái Uyển Vân lập tức thở dài, "Thôi, ta lo đến mức hồ đồ rồi, hỏi ngươi thì có ích gì. Nương nương còn nói gì không?"
"Hồi ma ma, không có phân phó gì khác. Có điều..."
"Có điều gì?" Thái Uyển Vân sốt sắng, lại lạnh lùng quát, "Có gì nói thẳng!"
Cung nữ sợ hãi, "Nương nương bị thương, sợ là không nên ở trong nước quá lâu. Mà... nương nương chà xát không ngừng, e rằng càng nghiêm trọng!"
"Lui xuống đi." Thái Uyển