Đại điện Khôn Ninh cung chỉ còn một mảnh yên lặng trang nghiêm.
Tang Chi đi tới, Thái Uyển Vân đang mím môi, bây giờ cũng khẽ thở ra một hơi, nói, "Hoàng hậu nương nương vẫn chưa ra."
Tang Chi nhíu mày, bước chân đi vào gian trong.
Hoàng hậu nghe thấy tiếng bước chân, thanh âm lập tức lạnh xuống, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ buông một câu, "Cút ra ngoài!" Dường như đã chạm đến điểm giới hạn của Hoàng hậu rồi.
Nhưng tiếng bước chân sau lưng vẫn chẳng dừng lại. Hoàng hậu đang chuẩn bị tức giận lôi đình quay đầu mà mắng, đột nhiên cả người sững lại – trừ Tang Chi ra còn có ai dám phớt lờ mệnh lệnh của nàng như thế? Nàng không cần quay đầu lại cũng đã biết người đang tới là ai. Nhưng rồi không biết vì điều gì, trái tim vốn đang chết lặng của nàng bỗng nhiêm nóng ran, dâng lên biết bao ấm ức, nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi. Nàng không muốn để Tang Chi ôm, nàng thậm chí còn có phần bài xích chán ghét chính mình. Nàng muốn gặp người kia, rồi lại không dám gặp.
Tang Chi bị đau chân, bước chân chầm chậm. Nhưng nàng mới chỉ tới gần thùng gỗ, Hoàng hậu đã không nói không rằng mà giấu cả người vào trong nước. Tang Chi bước nhanh vài bước, tới gần đưa tay muốn chạm vào người kia.
Lại nghe Hoàng hậu lên tiếng, giọng trầm trầm, "Ngươi đi ra ngoài."
"Nàng ra trước đã." Tang Chi đau lòng không thôi, nắm lấy vai Hoàng hậu, muốn kéo nàng đứng lên. Chạm vào, lúc này mới phát hiện nước đã lạnh như băng. Đáy lòng Tang Chi co lại, tức giận bộc phát, "Mau đi ra!"
"Ngươi mắng ta!" Hoàng hậu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng. Gương mặt nàng ướt át, có lẽ là cả nước tắm, cả nước mắt. Nàng trừng mắt nhìn Tang Chi, dáng vẻ ấm ức tức giận.
Tang Chi mềm lòng lập tức, cũng luống cuống rối rắm, đành phải dịu dàng gọi tên, "Tố Lặc..." Rồi lại nhìn xuống, "Là ta không tốt." Nói xong đưa tay về phía Hoàng hậu, "Mau đi ra thôi, nước đã lạnh như vậy rồi, lát nữa cảm lạnh thì không hay."
"Không." Hoàng hậu cúi đầu, "Ta muốn ở dưới nước."
Đáy lòng Tang Chi tê dại. Nàng đè ép tâm tình, khẽ cười, "Nàng muốn làm Mỹ Nhân Ngư sao? Mỹ Nhân Ngư cũng phải có lúc lên bờ đấy."
Hoàng hậu khôn đáp, đưa lưng về phía Tang Chi, nhưng Tang Chi cũng chỉ nhìn thấy đầu nàng lộ ra. Hoàng hậu nói, "Phải ở dưới nước."
Cũng chẳng nói nhiều lời, chỉ vậy thôi lại càng khiến Tang Chi đau lòng xót xa, thiếu chút nữa liền òa khóc thành tiếng. Nhưng nàng không muốn cho Tố Lặc biết, chỉ đành vội vàng cắn răng, dụi dụi đôi mắt nóng như lửa. Nàng tới đối diện với Tố Lặc, Tố Lặc thấy nàng tới liền xoay người, mà Tang Chi vẫn cố chấp vây lây, Tố Lặc cũng chỉ không nhìn tới nàng.
Cứ tiếp tục như vậy làm sao mà được. Tang Chi bắt lấy vai Tố Lặc, giữ nàng lại, "Tố Lặc..." Nàng cưỡng ép kìm chế, rốt cuộc là không kìm chế được, chóp mũi chua xót.
Tiếng gọi này nghẹn ngào, khiến cho Hoàng hậu sững lại, không né tránh nữa, đột nhiên cúi đầu nức nở, "Tang Chi..."
"Sao vậy?"
"Tang Chi!" Hoàng hậu bỗng kéo Tang Chi lại, ôm lấy cổ nàng, chôn mặt bên vai người kia, "Tang Chi..."
Cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi chạm vào cổ mình, Tang Chi lập tức không ngăn nổi cơn đau trên lồng ngực, rồi lại cắn răng không để mình bật khóc. Nàng không thể khóc cùng Tố Lặc được. Nàng không thể để cho Tố Lặc thấy một Tang Chi yếu đuối. Nàng muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng cuống họng như bị thứ gì chặn lại, phát không ra tiếng. Lời nào cũng chẳng thể ra khỏi miệng, Tang Chi cắn môi, ôm lấy Tố Lặc, thấp giọng dỗ dành, "Đi ra ngoài, được không? Nàng ngâm nước lạnh như vậy ta rất đau lòng."
Tố Lặc lặng yên, một hồi lâu sau mới rầu rĩ nói, "Được. Ngươi xoay lưng lại, không được nhìn ta."
"Được, ta không nhìn nàng."
Tố Lặc vẫn ôm Tang Chi, một lát nữa mới miễn cưỡng buông tay, "Quay người lại."
Tang Chi làm theo.
Nhìn bóng lưng Tang Chi, tâm tư Tố Lặc lung lay không vững. Nàng cúi đầu nhìn thân thể mình, vết hồng vết tím vẫn chưa tan, dáng vẻ này, nàng không muốn Tang Chi thấy chút nào. Những vết thương này, không quản nàng có xoa sát bao nhiêu cũng không biến mất. Nơi ấy chắc hẳn cũng đã bị thương rồi, mà nàng không thể mở miệng được, cảm thấy như thân thể này có ở trong nước bao lâu cũng không sạch.
Nàng nhập cung đã năm sáu năm, viên phòng đêm ấy, dĩ nhiên là nàng đau, cả người đều cứng lại. Mà từ ấy về sau, chuyện phu thê coi như không tồn tại. Hoàng thế chỉ mang tới cho nàng bài xích và e sợ, nhưng hắn xưa nay không lấy lòng nữ nhân, ngay đến để ý tới cảm nhận của nữ nhân cũng là chuyện không tồn tại.
Nhưng Hoàng đế cảm nhận được rằng nữ nhân này không những không đáp lại, mà lại còn kháng cự rõ ràng như vậy. Sao có thể nào chịu đựng được! Việc đã đến nước này, chẳng nhẽ lại quay đầu bỏ đi hay sao? Nhưng hắn là Hoàng đế. Không chiếm được, vậy thì giày vò phát tiết, mà hắn đến như thế rồi vẫn thấy người kia chỉ cắn răng im lặng, hắn lại càng tức giận. Điều duy nhất khiến Hoàng đế cảm nhận được lại chỉ là thân thể cứng ngắc và hàm răng cắn chặt, hắn đột nhiên lại cảm thấy sự cường ngạnh này của Hoàng hậu cũng có mấy phần giống bản thân mình.
Điều này khiến hắn phẫn nộ, cũng đồng thời gợi cho hắn ham muốn chinh phục. Đổng Ngạc phi uyển chuyển hầu hạ, kể cả bất kỳ ai khác trong hậu cung này, cũng đều uốn mình theo hắn. Hoàng hậu không kháng cự, thế nhưng không phản ứng, chỉ có chịu đựng mà thôi. Tôn nghiêm của hắn bị điều này thách thức, cũng chỉ là một cuộc hoan hảo mà thôi, Hoàng hậu trước sau vẫn là giữ bộ dạng kia, điều này khiến cho hắn khó có thể dung được. Đường đường là Hoàng đế, Hoàng hậu lại như thế này. Sớm đến vẫn còn chưa nguôi giận chút nào, phất áo mà đi.
Những điều này, Hoàng hậu cũng chẳng thể nói ra miệng, chỉ có thể tích tụ trong lòng. Nàng sợ rằng Tang Chi sẽ biết. Nàng sợ rằng Tang Chi sẽ chán ghét. Nàng thấp thỏm không thôi, thậm chí có thời điểm đã nghĩ, mình sẽ không gặp Tang Chi nữa.
Tang Chi nghe thấy tiếng động sau lưng, nhịp tim nhất thời có chút loạn. Nàng bình ổn tâm tình, lại nghe thấy có tiếng than khe khẽ truyền tới, khiến cho nàng theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại. Hoàng hậu đã khoác áo ngoài, đứng yên bên bồn gỗ không nhúc nhích, thế nhưng ngón tay lại đang khẽ run lên.
"Sao vậy?" Tang Chi tiến gần vài bước, Hoàng hậu có chút hoảng, bỗng nâng giọng: "Ngươi đừng tới đây!"
Tang Chi dừng bước, ánh mắt trầm xuống. Nàng nghĩ đến lời Thái Uyển Vân nói, rằng Hoàng hậu bị thương. Mấy chữ này quả thực như một lưỡi dao, cứa vào lòng nàng. Tang Chi dịu dàng, "Được, ta không tới, nàng đừng gấp."
Nhưng ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Hoàng hậu đón ánh mắt kia, chỉ thấy vừa cảm động vừa đau lòng. Nàng không nhịn được nữa, tay giữ vạt áo, tựa vào bồn gỗ, không kìm được nghẹn ngào.
"Tố Lặc..." Tang Chi sao có thể chứng kiến nàng khóc được! Tiếng nghẹn ngào kia như mũi dao găm lên trái tim nàng. Nàng tiếng tới, ôm Tố Lặc vào lòng.
Hoàng hậu rốt cuộc cũng rúc vào trong vòng tay nàng, từng lời đứt quãng: "Tang Chi... chúng ta, chúng ta rời khỏi nơi đây, có được không? Tang Chi?"
Thân phận của nàng, có thể đi đâu được? Tang Chi biết Tố Lặc chịu ấm ức rồi, liền đáp, "Được, được chứ, chúng ta đi. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Nghe thế Hoàng hậu lại càng thêm bi thương. Nàng hiểu rằng cả đời này nàng cũng chẳng thể rời khỏi nơi đây. Nàng càng ôm chặt Tang Chi, không để ý tới áo đang khoác trên người đã trượt xuống rồi.
Nhưng Tang Chi đã để ý. Nàng đã thấy được những vết bầm tím trên thân thể người kia. Trong nháy mắt, Tang Chi cảm tưởng như ngay đến việc hít thở cũng khiến nàng đau nhức không chịu được, nước mắt cứ thế tuôn ra. Hai tay nàng run lên, run rẩy khoác áo lên vai Hoàng hậu.
Lúc này mới nhận thấy, Hoàng hậu cả kinh, vội vàng đẩy Tang Chi ra, giữ lấy áo. Mà đẩy Tang Chi ra lại khiến Tang Chi nhìn thấy những vết thương ở phía trước.
Nhìn thấy ánh mắt của Tang Chi, nàng hoảng, vội vàng nắm lấy vạt áo, che đi thân thể mình. Hoàng hậu dùng ánh mắt căng thẳng dò xét mà nhìn Tang Chi chằm chằm, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an, "Tang Chi..."
Tang Chi hỏng rồi. Nàng lảo đảo đứng dậy, tay đỡ lấy trán, che đi đôi mắt, không thốt ra được một lời. Che đi rồi, thế nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi kẽ ngón tay nàng.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng này, càng thêm hãi hùng khiếp vía, vội vàng lao tới, "Tang Chi?"
Nhưng rồi không ngờ tới cả người Tang Chi mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất, ngất đi.
"Tang Chi!" Máu trong người Hoàng hậu đông lại