Tố Lặc sửng sốt trong lòng, ánh mắt trở nên mờ hồ không hiểu. Tang Chi vẫn là không đành lòng, rốt cuộc đưa tay giữ lấy vai người kia, hỏi, "Tố Lặc, có phải ngươi... cũng không có bằng hữu hay không?"
Tố Lặc khẽ mím môi, chẳng để ý câu hỏi này của Tang Chi. Nàng chỉ hỏi, "Ngươi muốn đi đâu? Mới tiến cung hai năm, cũng chưa thể xuất cung lúc này."
"Ôi..." Tang Chi than thở, "Tất nhiên là không được xuất cung rồi. Chẳng qua là..." Nàng cắn môi, ngập ngừng nói tiếp, "Ta biết ngươi không phải cung nữ, tới gặp ta thế này chính là mạo hiểm cho ngươi. Mà ta, tự mình tới nơi này cũng là nguy hiểm cho ta." Thần sắc Tang Chi do dự không biết có nên nói tiếp hay không, lại thấy ánh mắt Tố Lặc nhìn mình càng sâu thêm vài phần, Tang Chi quyết không giấu giếm, "Tố Lặc, ngươi cũng biết ta là người của Thừa Càn cung. Mấy chuyện như lục cung bất hòa, đương nhiên sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến người của Thừa Càn cung, nhung duy có Vĩnh Thọ cung và Khôn Ninh cung, không gì là không thể làm. Ngươi... ta không biết ngươi có hiểu hay không, không hiểu cũng không sao, dù gì ngươi cũng không phải là người trong nội cung."
Tang Chi dừng một chút, lại nói, "Phế hậu Tĩnh phi trời sinh tính ghen ghét đố kỵ, vốn là thập phần ghét hận Thừa Càn cung, xưa nay thái độ đối với cung nữ bọn ta cũng không có nửa phần hòa nhã. Còn chưa kể tới Hoàng hậu nương nương..." Tang Chi theo bản năng dõi mắt nhìn Tố Lặc một cái. Chuyện nói lung tung nhăng cuội trong nội cung thế này, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất đầu, nhưng nàng lại có thiện cảm với Tố Lặc, cho nên liều chết nói hết, "Thừa Càn cung đang thế đắc sủng, Hoàng đế xưa nay đều có mới nới cũ, không những thế còn muốn phế Hậu. Trong Tử Cấm Thành này người xui xẻo chịu thiệt nhất hẳn là Hoàng hậu nương nương rồi, ngươi nói xem, lão nhân gia nàng sao có thể không hận Thừa Càn cung?"
"Lão nhân gia?" Khóe môi Tố Lặc khẽ động, kinh ngạc nhìn Tang Chi.
"Cũng hiểu cho nàng lớn tuổi hoa tàn ít bướm, cho nên Hoàng thượng mới chán ghét nàng như thế. Mà này, ngươi đừng ngắt lời ta." Tang Chi lại hít sâu một hơi, đè thanh âm xuống, "Vĩnh Thọ cung và Khôn Ninh cung không thể động tới, mà ta lại tới Vĩnh Thọ cung hết lần này tới lần khác, hơn nữa nơi ấy còn đối diện với cung Hoàng hậu! Chỉ e là mạng nhỏ khó giữ..." Nói tới đây nàng lại nhớ đến lần ấy mình bị hạ độc, sắc mặt cũng khó mà cao hứng, "Ngươi phải mạo hiểm, ta phải mạo hiểm, vậy chúng ta tội gì phải cùng mạo hiểm chỉ vì ham vui vẻ nhất thời, phải không?"
Tố Lặc nhíu mày, biểu tình có chút nhăn nhó, "Hoa tàn ít bướm?"
"..." Tang Chi há miệng, bất lực đỡ trán, "Ngươi có nghe ta đang nói gì không thế?"
"Phải..." Tố Lặc đảo mắt, cười lạnh một tiếng, "Hoa tàn ít bướm thì làm sao?"
Tang Chi dở khóc dở cười, "Ôi chao, nữ nhân đều sẽ phải già đi, mà sao ngươi lại để ý thứ tiểu tiết này..." Tang Chi không có chút khái niệm gì về Hoàng hậu nương nương, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy Hoàng hậu chính là một nữ nhân trên ba mươi tuổi. Dù sao thì ấn tượng của phim ảnh quả thực in quá sâu, khiến nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới Hoàng hậu có thể là một thiếu nữ mà thôi.
"Nếu có hoa tàn ít bướm thì cũng là ngươi hoa tàn ít bướm trước." Tố Lặc bĩu môi, bộ dáng rất không vui.
Tang Chi bật cười, "Phải phải, là ta hoa tàn ít bướm! Tố Lặc a, sao ngươi lại đáng yêu như thế chứ..." Nàng không kìm được, đưa tay xoa xoa sườn mặt người kia.
Tố Lặc trừng mắt thật lớn, vội vàng đưa tay che má lại, lắp bắp, "Ngươi ngươi ngươi... ngươi..."
"Ta làm sao vậy?"
"Ngươi... Sao ngươi dám... Ngươi!" Tố Lặc cũng không rõ là mình đang tức giận hay đang kinh hoảng, không ngờ tới lại có người dám động tới mặt nàng! Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa gặp ai dám càn rỡ tới thế. Dù sao nàng xuất thân cao quý, luôn luôn phải tuân theo quy tắc, chưa từng có loại hành động này.
Tang Chi không nghĩ tới người kia sẽ phản ứng kịch liệt tới vậy, nhưng ánh mắt kia lúc này lại quá đẹp, con ngươi sống động lưu chuyển lộ ra tia bối rối luống cuống, khiến cho Tang Chi càng sinh lòng yêu thương. Nàng cố tình áp tay lên má người kia, "Ta làm sao vậy a, Tố Lặc muội muội?"
Tố Lặc không khép được miệng, nhưng một câu cũng chẳng thoát ra được. Nàng chưa từng gặp loại tình huống này, nhất thời có chút mê man không biết phải làm thế nào. Nàng trừng phạt Tang Chi bằng cách nào bây giờ? Có thể lấy thân phận Hoàng hậu hỏi tội người kia không? Không được, nếu dùng thân phận Hoàng hậu, đây là tử tội. Nhưng mà, lạ thay, Tố Lặc lại không cảm thấy quá khó chịu, loại thân mật này ngoài việc khiến cho nàng luống cuống, còn làm cho nàng có chút... rung động khó hiểu.
Thực tình mà nói, khi ấy quen biết Tang Chi, cùng người này tán ngẫu cũng chỉ là một việc tùy hứng lúc nhàm chán của Tố Lặc mà thôi. Về sau, dần dà nàng lại cảm thấy người này thú vị, cho nên hứng thú của nàng cũng cứ thế mà tăng lên. Nhưng điều mà Tố Lặc không ngờ tới ấy là Tang Chi lại dùng chân tâm đối đãi với nàng, rõ ràng kiêng dè Vĩnh Thọ cung như vậy mà vẫn thường xuyên mượn cớ tới tìm nàng. Rất nhiều lần, Tố Lặc trên lầu gác Khôn Ninh cung nhìn xuống, nhìn thấy Tang Chi đang từ xa đi tới, hẳn là chất chứa vui vẻ hy vọng, nhưng đến rồi lại thất vọng mà về. Tâm tư nàng dường như cũng nảy sinh chút biến hóa, ban đầu vốn chỉ là vì nhàm chán rảnh rỗi nên mới ngồi nhìn Tang Chi tới, sau này lại trở thành mong chờ chăm chú mà nhìn. Mỗi lần nhìn Tang Chi mang theo chờ mong mà tới, nàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Mỗi lần nhìn Tang Chi mang theo thất vọng rời khỏi, nàng sẽ thấy không đành lòng. Có những lần, thậm chí nàng đã nổi lên loại xúc động muốn đi gặp người kia. Nhưng cũng chính những lần này, nàng đều đè xuống loại xúc động nhất thời này.
Tố Lặc không hiểu mình như thế là do điều gì. Nàng chưa từng trải qua thứ gọi là xúc động nhất thời, cảm giác mãnh liệt gì đó. Cuộc đời của nàng, yên bình thuận lợi từ nhỏ, sinh trưởng trong dòng dõi cao quý, vừa đủ tuổi liền bị đưa vào cung, một đường liền lên Hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người, nhưng lại không có một ai dám thân cận. Người duy nhất có thể thân cận với nàng chính là phu quân nàng – Hoàng đế Đại Thanh, mà người này lại ghét hận nàng.
Không phải nàng không có chút cảm tình nào với trượng phu của mình, thiếu nữ nào lại không có xuân? Từ thời khắc tiến cung, nàng đã biết rằng mình là nữ nhân của Hoàng đế, là chính thê của hắn. Nàng thuận theo sắp đặt, tiến cung. Ngạch nương dạy rằng tận tâm hầu hạ sẽ chiếm được tình cảm của trượng phu, nhưng tiếc rằng khi ấy nàng còn nhỏ tuổi, không có chút kinh nghiệm hầu hạ người khác, chỉ có thể như một con rối làm theo từng bước ma ma chỉ