"Tố Lặc..." Sao Tang Chi lại không nhận ra tâm tình người kia thay đổi, chỉ là nàng không rõ mình nên nói cái gì, mà bản thân mình nên làm gì cho người kia đây? Dù sao ở nơi này Tang Chi không quyền không thế, đừng nói đến thân bất do kỷ, ngay cả mạng nhỏ này cũng không biết đang nằm trong tay ai. Chính là lực bất tòng tâm.
Tố Lặc cất giấu mong chờ dưới đáy mắt, ung dung nghe Tang Chi nói, nhưng cuối cùng nàng lại chỉ nói, "Hẳn không còn sớm nữa..." Nàng cúi đầu, "Tố Lặc, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tố Lặc không để lộ ra tâm tình, nhàn nhạt đáp một câu, liền xoay người rời đi.
Tang Chi nhìn theo bóng người dần xa, quay đầu nhìn về hướng khác, chính là... bản thân nàng không nguyện nhìn theo Tố Lặc, không muốn biết người kia đến tột cùng là đi về phía nào. Ngẩn người cho đến khi tuyết rơi ngày càng dày, khi ấy nàng mới dậm chân một cái, xua đi cái lạnh quanh quẩn, rồi cất bước đi về phía Khôn Ninh cung. Tang Chi lúc này đã chắc bảy tám phần, Hoàng hậu nương nương sẽ không triệu kiến mình, lệnh cho đứng đợi chỉ đơn thuần là để trừng phạt mà thôi.
Tiếng chuông điểm giao thừa vang lên, vọng khắp Tử Cấm Thành. Một năm mới lại đến rôi.
Tang Chi vừa đến trước đại môn Khôn Ninh cung đã bị chặn lại, "Trở về đi thôi" Tiểu cung nữ nói, "Sang năm mới rồi, Hoàng hậu nương nương nhân từ, truyền xuống nói ngươi không cần đợi nữa."
Tang Chi đương nhiên là vui mừng, thở phào một hơi, vội vàng chạy trở về Trữ Tú cung.
Nhưng lệnh giới nghiêm cấm đi lại đã qua rồi, Tang Chi bước vội, tới cửa cung vẫn bị cản lại. Tới gần, tiểu thái giám liền nhận ra nàng cho nên cũng không làm khó dễ, nhưng vẫn là trách móc mấy câu. Tang Chi bày ra khuôn mặt tươi cười, không quên nhét mấy đồng bạc vào tay hắn. Nhưng điều làm nàng càng ngạc nhiên hơn là, hắn lại cảm khái một câu, "Tang Chi cô nương thật là có phúc, thị nữ thân cận Hoàng quý phi nương nương – Lục Oanh cô nương còn đích thân dặn dò chúng ta phải chiếu cố ngươi một chút, như vừa nãy còn tới tìm ngươi đấy, chờ tới tận bây giờ cũng chưa thấy rời khỏi."
"Lục Oanh?" Tang Chi thảng thốt trong lòng. Nàng vốn đang cao hứng, giờ đã chuyển thành kinh hãi khó hiểu. Nếu Lục Oanh hỏi mình tại sao về muộn, mình cũng nên trả lời cho tốt. Với thân phận của Tố Lặc, chuyện mình và người kia có qua lại vẫn là không nên để người thứ ba biết được.
Tang Chi nhanh chóng hoàn hồn nói cảm tạ, rồi bước nhanh vào cửa. Vừa vào phòng đã thấy Lục Oanh đang ngay ngắn nằm trên giường mình. Xem ra khi nãy nàng đẩy cửa ra đã đánh thức Lục Oanh.
"Lục Oanh?" Tang Chi giấu giếm suy tư, sắc mặt tươi tỉnh vui vẻ ngồi bên giường, "Sao muộn rồi muội còn tới?"
"Vốn là muốn cùng tỷ tỷ đón giao thừa, lại không ngờ tới tỷ tỷ ra ngoài rồi đấy..." ánh mắt Lục Oanh lúc này nhìn Tang Chi tựa hồ rất sâu, "Tỷ tỷ đi đâu vậy?"
Tang Chi ngập ngừng một chút, "Nói ra cũng thấy thật xấu hổ, hôm nay tỷ muội Trữ Tú cung đều ra ngoài xem cái 'Mãn thế vũ' gì đó, ta xưa nay không thích náo nhiệt, nhưng các nàng đi hết rồi, nơi này cũng trở nên không chút thú vị. Cho nên, ta nghĩ chi bằng cũng đi xem một chút, ai lại ngờ được lại lạc đường không về được."
Thần sắc Lục Oanh hơi ngưng trọng, "Thì ra là vậy..." Rồi lại bất đắc dĩ nói, "Vậy sao không tìm ai đó hỏi đường a?" Nàng nắm lấy tay Tang Chi, "Lạnh tới thành như vậy, hẳn là bên ngoài tuyết còn đang rơi."
"Ta đâu dám tùy tiện hỏi." Tang Chi nói, ra vẻ ngây ngô, "Vạn nhất tin không đúng người, bị lừa thì làm sao bây giờ?"
Lục Oanh có chút buồn cười, "Cũng phải" Nàng cười lên, nhìn Tang Chi, "Một thời gian không gặp, muội thấy tỷ tỷ thực thông minh hơn rất nhiều a."
"Ôi, không có muội ở đây, ta làm việc gì cũng chậm chạp không quen. Mà ta biết ta trì độn u mê, chỉ sợ mạng nhỏ này cũng khó giữ." Tang Chi nửa thật nửa đùa.
"Nhưng chính là tự muội cảm nhận được, tỷ tỷ như xưa vẫn là tốt hơn." Nàng nhìn Tang Chi, "Không lẽ thời gian qua tỷ tỷ phải chịu khổ rồi sao? Sao lại thay đổi nhiều như thế?"
Tang Chi 'nguyên bản' quả thực là một đại tỷ ngốc ngếch, không tâm cơ sâu xa cũng chẳng biết tự bảo vệ bản thân, một lòng nhiệt huyết tặng cho người khác cũng không than phiền, chính là loại người đối với ai cũng dùng cả chân tâm. Lục Oanh ban đầu tưởng rằng người này giả vờ ngốc – bởi vì thực tế khó có ai ngốc được tới vậy – nhưng sau này phát hiện Tang Chi chính là ngốc như thế đấy. Cũng từ ấy, Lục Oanh giúp được điều gì sẽ liền giúp, dần dần trở thành một cái dù bảo vệ cho người kia.
Khi đó tuy rằng Tang Chi ngốc, nhưng bản thân nàng cũng đã nhận thức rất rõ ai thực tâm tốt với nàng, ai là hư tình giả ý. Có điều đã quen làm người tốt, lại nhát gan sợ phiền phức không dám đắc tội với người, cho nên vẫn luôn là nàng nhận lấy phần khi dễ. Sự giúp đỡ của Lục Oanh khiến cho Tang Chi vô cùng cảm kích, liền sinh ra lòng thân cận ỷ lại người này. Mà Lục Oanh cũng may mắn có được một người đơn thuần, luôn luôn chỉ nghĩ cho mình như thế, lại cảm thấy thương xót, cũng không ngại kết nghĩa tỷ muội.
Nhưng dạo này chính Lục Oanh cũng trở tay không kịp. Từ khi gặp lại Tang Chi ở Thừa Càn cung, nàng cảm thấy như Tang Chi đã hoàn toàn thay đổi rồi. Dung mạo vẫn vậy, nhưng có gì đó hoàn toàn không giống, ánh mắt, phong thái cũng thật khác trước kia. Tang Chi bây giờ lại gần xa khó đoán, lễ nghĩa đúng mực, hơn nữa ánh mắt cũng trở nên thâm sâu khó nhìn thấu. Lục Oanh ngạc nhiên trong lòng, lại nghi ngờ người này không phải Tang Chi. Nhưng, cái người giống với Tang Chi như đúc này, không phải Tang Chi thì là ai đây?
Lục Oanh không rõ. Nàng cũng không có thời gian hay tâm trí để tìm hiểu cặn kẽ. Trước kia nàng không tiếc tiền mua chuộc Lý ma ma Tân Giả Khố, khiến nàng giúp đỡ Tang Chi có thể đến Thừa Càn cung, chính là vì nàng muốn có một người bên mình, một người đơn thuần ngốc nghếch vì mình mà toàn tâm toàn ý làm việc. Có điều Tang Chi lại thay đổi quá nhiêu, Lục Oanh nhất thời không dám bất cẩn manh động. Lúc này nghe Tang Chi nói bị lạc đường, Lục Oanh lại có chút vui mừng, tạm đặt xuống lo âu hoài nghi trong lòng. Nàng cởi áo ngoài, chui vào dưới lớp chăn, thân thể kéo lại gần sát bên Tang Chi, nhỏ giọng nói, "Nếu như còn có người bắt nạt, tỷ tỷ nhất định phải nói với muội. Trước khi muội đối với tỷ tỷ ra sao, sau này cũng sẽ mãi như thế, được không?"
Nhìn qua thiếu nữ còn đang trẻ tuổi mà đã lão luyện này, Tang Chi không khỏi cảm thán trong lòng. Nàng yên lặng một chút, cười nói, "Người khiến ta buồn phiền cũng chỉ có một người mà thôi."
"Là ai?"
"Muội a."
"Muội?" Lục Oanh mở to mắt, "Muội?"
Tang Chi cười cười, "Đúng vậy. Đã tới đây lâu như thế rồi, ta cũng chỉ có thể tán ngẫu với một mình muội, mà