"Cách cách mười sáu, mười bảy tuổi?" Lục Oanh nhíu mày, biểu tình lộ vẻ kinh ngạc, "Vậy không có." Nàng dùng ánh mắt hồ nghi mà dò xét Tang Chi, "Mà sao bỗng nhiên tỷ tỷ lại hỏi chuyện này?"
"Không có?" Tang Chi âm thầm thảng thốt, lại thấy ánh mắt thăm dò của Lục Oanh, nàng đành phải đè xuống sự ngạc nhiên, mặt không đổi sắc, "Chẳng qua là nhất thời tò mò một chút mà thôi, muốn biết các Cách cách, A ca bọn họ có phải cũng vẫn còn trẻ như chúng ta hay không."
Lục Oanh cười nhẹ, "Nô tài như chúng ta, đâu đủ tư cách bàn luận về các chủ tử chứ. Từ sau tỷ tỷ tuyệt đối đừng nói lung tung thế nữa, chỉ sợ liên lụy vào thân thì phải chịu khổ rồi."
Tang Chi nghe, trong lòng tự có suy nghĩ của riêng mình. Nàng cảm thấy cô nương Lục Oanh này đúng là khá hơn đám cung nữ kia, không đến nỗi ti tiện khúm núm đến cùng cực, Lục Oanh chính là dạng khôn ngoan hợp tình hợp lý, mà nơi thâm cung này, như vậy là khôn ngoan. Nàng lại lần nữa nghĩ về Tố Lặc. Nghĩ về Tố Lặc, nàng càng cảm nhận rõ ràng cảm giác phẫn uất không cam nơi đáy lòng, tư vị chua chát bất lực không rõ nguyên nhân. Những tâm tình của nàng Lục Oanh hẳn sẽ không thể hiểu, chỉ có Tố Lặc người kia mới hiểu mà thôi. Nhưng lại nói, rốt cuộc... Tố Lặc là ai? Nàng có thân phận thế nào? Tang Chi vẫn chưa từ bỏ, "Muội chắc chắn chứ? Nội cung rộng lớn như thế lại không có một cô nương mười bảy tuổi nào sao?"
Lục Oanh tựa hồ cảm thấy rất hài hước, "Cách cách thì không có ai cỡ tuổi ấy, nhưng cung nữ cùng phi tử... ước chừng không ít người ở tuổi này."
"Phi tử?!" Tang Chi không kìm được mà cao giọng hỏi lại. Đầu óc nàng có chút mê man mụ mị đi, như thể vừa có một đạo thiên lôi giáng xuống, khiến nàng bừng tỉnh đến trợn mắt há miệng.
"Phi tử... Khôn Ninh cung?" Nàng lầm bầm – Phi tử Khôn Ninh cung – Khôn Ninh cung làm gì có phi tử! Trừ khi... Huyệt thái dương nàng nhức lên, nàng đột nhiên cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, thật lâu cũng chưa lấy lại được phản xạ.
Mà lời nàng nói ra cũng dọa cho Lục Oanh nhảy dựng khỏi giường, vội vàng áp tới che miệng nàng lại, "Tỷ tỷ!" Lục Oanh đè thấp giọng, "Khôn Ninh cung không phải là nơi chúng ta có thể tùy ý mang ra treo bên miệng đâu!"
Nhịp tim Tang Chi vẫn đang gia tốc nhảy loạn, trong đầu nàng lúc này lại nảy ra một ý nghĩ dọa người khiếp sợ, khiến cho người ta sống đi chết lại cũng không thể tin. Ngẩn ngơ một hồi lâu, nàng bắt lấy tay Lục Oanh, đột ngột hỏi một câu,
"Chủ vị Khôn Ninh cung... vị kia mới mười sáu, mười bảy tuổi?"
"Đúng vậy a." Lục Oanh thở dài, "Vị này cũng rất đáng thương đấy, ngay cả Thục Huệ phi cũng được sủng ái hơn Khôn Ninh cung. Bất quá trong nội cung này không phải đều là như vậy hay sao. Lúc nương nương của chúng ta mới nhập cung, khi ấy Khác phi còn đang đắc sủng. Đáng tiếc, hôm nay khác xưa nhiều rồi. Ngẫm lại mới thấy, Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi cũng đã hai mươi tư tuổi, bốn năm trước Hoàng thượng phế Hậu, sau đó không lâu lại đưa Hoàng hậu nương nương cùng muội muội của nàng nhập cung, chính là Thục Huệ phi đấy, cả hai nhập cung cùng một lúc." Lục Oanh thong thả nói, lại nhìn qua Tang Chi, "Nếu tỷ tỷ nói đến độ tuổi này, thực ra ngoài Hoàng hậu nương nương và Thục Huệ phi, còn có tộc muội của Hoàng quý phi nương nương chúng ta, là Trinh phi... ân, không phải, Trinh phi hẳn là mười chín rồi a."
"Hoàng hậu nương nương còn có muội muội?" Tang Chi siết chặt nắm tay, cảm thấy như trái tim sắp nhảy đến cuống họng rồi. Những manh mối nhảy loạn trong trí óc nàng, khiến nàng căn bản không thể giữ bình tĩnh, đành miễn cưỡng cười cười, "Lục Oanh, muội nói ta nghe một chút về hậu cung đi, hiện tại ta không biết chút gì, sợ rằng sau này sẽ liên lụy đến muội."
Lục Oanh nghe vậy, thầm nghĩ nếu sau này Tang Chi đi theo bên cạnh mình, vạn nhất đụng phải người không nên đụng, vậy hẳn sẽ không hay rồi. Vì vậy tiếp tục chậm rãi nói, "Hậu cung trừ Hoàng hậu, còn có chín vị chính Phi đang tại vị: ba vị từ Đổng Ngạc thị, bốn vị từ Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, một vị Đông phi từ Đông Giai thị, còn có một phi tử người Hán duy nhất, ấy là Khác phi. Đổng Ngạc thị có Hoàng quý phi nương nương của chúng ta cùng tộc muội Trinh phi và Ninh Khác phi. Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị có Hoàng hậu nương nương cùng muội muội Thục Huệ phi, có Vĩnh Thọ cung Tĩnh phi và Đoan Thuận phi." Dừng một khắc, lại tiếp lời, "Cửu cung hiện tại chưa có nhiều đích tử nối dõi đế nghiệp lắm. Hoàng trưởng tử mất sớm, hiện tại chỉ còn có năm vị a ca, Ninh Khác phi sinh Nhị a ca Phúc Toàn, Đông phi sinh Tam a ca Huyền Diệp, trong cung của chúng ta hiện có Vinh Thân vương Hoàng tứ tử là Tứ a ca, ngoài ra còn có một Ngũ a ca nữa."
"Tam a ca Huyền Diệp[1]...", cái tên này vang bên tai Tang Chi như sét đánh đỉnh đầu, lại sợ Lục Oanh nhận thấy điều bất thường, vội vàng nói, "Thừa Càn cung có Hoàng tử từ khi nào vậy? Ta cũng không biết."
Lục Oanh cười cười, "Vinh Thân vương xuất thế ai lại không biết, vừa chào đời đã lập tức được phong Vinh Thân vương! Tỷ tỷ phải biết tới tận bây giờ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn còn chưa được phong Vương đâu, qua đây cũng hiểu Hoàng quý phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái đến vô pháp vô thiên. Năm ngoái, Vinh Thân vương chào đời sau Thiên Thu lệnh tiết vừa ba ngày, nếu không tỷ tỷ nói xem sao trên dưới nội cung lại náo nhiệt vậy chứ? Chỉ có điều quả thực Hoàng quý phi nương nương vô cùng kín kẽ, từ khi Hoàng tứ tử chào đời cho tới khi đầy tháng tin tức này không nhiều người biết, hẳn là chỉ có Hoàng thất cùng Thái y mới biết mà thôi."
"Không phải chuyện Hoàng tử xuất thế là chuyện kinh hỉ nhất sao?"
"Nương nương xưa nay không ưa cầu kỳ, Hoàng thượng vốn là muốn mở đại yến mừng Vinh Thân vương