Bình thường Nghi Xuân đối đãi với Tang Chi khá hòa hảo, nhưng hôm nay biết nàng sắp tới sẽ đi Khôn Ninh cung, hẳn là sẽ khó lòng tươi cười rồi.
Tang Chi thở dài trong lòng, việc này nàng không tránh được. Ở Tân Giả khố này, thứ không thiếu nhất chính là cái gọi là 'chớp lấy thời cơ', thấy ai đắc thế liền nghĩ cách kết thân nịnh nọt, thấy ai thất thế liền thả đá xuống giếng, mượn gió bẻ măng. Phận cung nữ a, chính là chẳng đáng một quan tiền. Bản thân Tang Chi nàng cũng chẳng có cách cưỡng lại. Suy nghĩ lạc quan một chút, có lẽ sau khi ra khỏi Tân Giả Khố rồi nàng lại có thể sống thoải mái hơn một chút. Dù sao nàng cũng là người có học thức, mài giũa không tệ, cũng không thể đánh đồng nàng với đám cung nữ dốt đặc cán mai này được. Vốn là nghĩ như thế, nhưng nàng càng tự hiểu rõ những suy nghĩ này cũng chỉ là để tự an ủi bản thân mà thôi, bởi vì nàng chẳng thể phát huy năng lực của mình ở nơi này được.
Nữ quan nội cung có thể là từ thân phận tú nữ, sau đó được thăng lên nữ quan. Nếu xuất thân là cung nữ, cho dù thăng phẩm vị được cũng chỉ có thể lên tới Tứ phẩm vị là tối đa, chính là Chưởng sự cô cô, cũng có người xưng là ma ma, thường đi dạy bảo giáo huấn đám tiểu cung nữ. Xuất thân là tú nữ đương nhiên sẽ được đãi ngộ khác, nếu may mắn được nhìn trúng có thể thăng làm Quan nữ tử, nếu không cũng có thể thụ phong làm Phu nhân của nhị phẩm, nhất phẩm quan chức triều đình. Đây cũng là lí do Lý Ứng Vinh thập phần không vừa mắt Thái Uyển Vân. Thái Uyển Vân còn có đường thăng tiếng dài rộng, nhưng Lý Ứng Vinh nàng hôm nay là Chưởng sự Tân Giả Khố, coi như đã là tới đỉnh rồi, cả đời cũng chỉ có thể ở vị trí này. Nhưng điều an ủi Lý Ứng Vinh chính là dù cho Thái Uyển Vân còn đường thăng tiến, nhưng nàng ta lại đang hầu hạ ở Khôn Ninh cung, coi như trên thực tế cũng chẳng có cơ hội gì. Nếu như nói về khả năng thăng tiến ắt phải nói tới Thừa Càn cung đang đắc sủng kia. Nhìn vào sự sủng ái của đương kim Hoàng thượng dành cho Thừa Càn cung, nếu Lý Ứng Vinh nàng có thể lấy được sự tín nhiệm cùng hài lòng của Hoàng quý phi nương nương, nói không chừng sau này vẫn còn có cơ hội chuyển mình. Vì vậy, khỏi cần phải nói, nàng chắc chắn sẽ thập phần tận tâm chu toàn cho Thừa Càn cung.
Tang Chi về phòng thu dọn đồ đạc, xem ra những người khác cũng giống như Nghi Xuân, sau khi biết nàng sẽ tới Khôn Ninh cung liền chỉ hận không thể tránh xa nàng cả dặm. Tân Giả khố coi trọng thời vận, Tang Chi coi như đã dính phải vận khí xui xẻo của 'lãnh cung' kia, ai còn muốn tới gần nàng. Thậm chí còn có người đâm chọc chế nhạo, nói rằng chỉ mong nàng mau mau rời khỏi đây.
Tang Chi lại cảm thấy có chút buồn cười, cũng dùng thái độ lạnh nhạt đối đãi với xung quanh. Đối với nàng, bọn họ đều là những người đáng thương. Mười ba mười bốn tuổi đã nhập cung, ngoài việc hầu hạ người khác cũng không biết điều gì khác, trong người chỉ còn lại nô tính. Bọn họ chính là 'nhân chứng sống' của thời đại này, nhìn vào có chút ngưỡng mộ đấy, nhưng thật ra ai ai cũng mắc phải thói xấu xa, chính là thói nâng cao giẫm thấp, lòng dạ hẹp hòi.
Nàng lại tỉnh mộng lúc nửa đêm. Nàng thường ngủ không an giấc, trong giấc ngủ vẫn không khỏi nghĩ đến xã hội phong kiến đáng sợ này. Nàng oán giận bản thân mình sao lại đen đủi tới như vậy, rõ ràng là một nữ nhân có đầu óc có đạo đức, vậy mà lại không thể hiểu nổi xuyên tới nơi này làm cung nữ, cho tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy đây như thể là một cơn ác mộng không chịu tỉnh.
---
Giờ mùi nhị khắc, Tang Chi cùng với ba cung nữ dáng dấp thô kệch nghe Chưởng sự Lý Ứng Vinh dặn dò.
"Coi như các ngươi cũng đã hết khổ rồi, Khôn Ninh cung là một nơi tốt, tới đó hầu hạ nhớ kỹ phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, phàm là điều không nên hỏi thì phải ngậm chặt miệng, là việc không nên nhìn thì phải nhắm chặt mắt. Nếu như ra ngoài kia làm xấu mặt Tân Giả Khố, bị đem trở lại đây, hình phạt thế nào hẳn các ngươi cũng đều đã rõ ràng" Lý Ứng Vinh không nhanh không chậm nói, ngữ điệu tựa như đang nói chuyện phiếm mà vẫn làm người ta sởn gai ốc, "Ra khỏi nơi này rồi, dù có bị đánh chết bên ngoài kia, ta cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trở về. Từ nay về sau các ngươi sẽ ở Trữ Tú cung, nơi đó là nơi nghỉ dành cho cung nữ hầu hạ cho hoàng thất. Ta cũng không muốn nhiều lời, các ngươi tự hiểu mà giải quyết cho tốt."
Tang Chi cùng mấy cung nữ kia cúi đầu lắng nghe, nghe xong cung kính hành lễ làm phúc, "Vâng, nô tì đa tạ Chưởng sự chỉ điểm, mong Chưởng sự ban ơn dạy dỗ!"
Thứ quy củ này quả thật biến thái. Mỗi khi cung nữ rời khỏi Tân Giả Khố đều phải nói lời này với Chưởng sự, ý là vĩnh viễn sẽ không quên quy tắc nơi đây. Tang Chi nghĩ thầm, ở đây căn bản không coi cung nữ như người bình thường, cùng lắm cũng chỉ như một kiện hàng mà thôi, thật đáng buồn. Càng đáng buồn hơn là giờ đây nàng cũng là một trong số đó.
Lý Ứng Vinh dùng gậy gỗ quấn vải giáng xuống trên lưng mỗi người ba cái. Bị đánh như thế đương nhiên vô cùng đau, nhưng có đau cũng không được kêu ra tiếng, phải nhịn lấy, nếu không sẽ bị đánh nặng hơn. Tang Chi thấy Lý Ứng Vinh tiến tới trước mặt mình, nàng không muốn bước lên, căn bản là quá biến thái đi. Như sự do dự của nàng khiến cho sắc mặt Lý Ứng Vinh trầm xuống.
"Tang Chi"
"Vâng."
Lý Ứng Vinh dò xét nàng trong chốc lát, rồi đột nhiên giáng xuống một phát trên lưng nàng, tới mức khiến cổ họng nàng trào ra một cỗ ngọt ngọt tanh tanh. Tang Chi cảm giác mình tiêu đời rồi, một gậy này ra tay mạnh như vậy, xem ra là do mình đã đắc tội nàng. Theo lệ thì còn hai gậy nữa, hẳn là mình sẽ không trụ nổi. Nàng cắn răng chờ đợi hai gậy tiếp theo giáng xuống, nhưng không nghĩ đến Lý Ứng Vinh lại nương tay, hai gậy sau thật nhẹ rơi trên lưng nàng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu giương mắt nhìn lên, đúng lúc lại chạm phải ánh mắt ý vị thâm trường của Lý Ứng Vinh, nhưng sau đó ánh mắt kia liền biến sắc, lóe lên, "Quy củ cẩu thả, phạm vào cung quy, ai cho phép ngươi nhìn vào mắt người trên!"
Nhịp tim Tang Chi loạn, thầm nghĩ không ổn rồi. Trong lòng biết mình đã phạm vào đại kỵ, muốn quỳ xuống nhưng đầu gối lại cứng ngắc như bị nẹp, khiến cho nàng chỉ có thể khuỵu gối cong người. Nàng do dự, sắc mặt Lý Ứng Vinh càng lúc càng khó coi, Tang Chi để ý thấy, liền cắn răng quỳ thụp xuống trên mặt đất, "Nô tỳ biết sai!"
Lý Ứng Vinh cười lạnh một tiếng, "Nô tài to gan, trước mặt ta còn dám lộng hành gây sóng gió" Rồi đưa cây gậy cho thái giám đang đứng một bên, "Đánh!".
Một tiếng