Nô tài ở hậu cung Thanh triều được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, tuổi tác, thân thế, gia cảnh đều được ghi chép kỹ càng, thậm chí năng lực của mỗi người cũng được xếp vào từng loại. Cung nữ khi vừa mới nhập cung đều bắt đầu từ may thêu, quét dọn, sau đó dần dần học nữ công cùng các loại lễ nghi. Đại đa số cung nữ được Nội vụ phủ tuyển vào Tân Giả khố đều xuất thân Bao y, nhưng Tang Chi nàng dù không xuất thân từ danh môn thế gia, nhưng dù sao gia phụ nàng tinh thông dược lý, căn bản thì Tang Chi với những người khác vẫn có sự khác biệt. Gia phụ hành nghề y dược, cha mẹ hun đúc cho nàng một tấm lòng lương thiện, lại thêm bản tính trung hậu tận tâm, phẩm hạnh cũng vô cùng tốt. Đây cũng là lí do vì sao Lục Oanh tự nguyện hết lòng che chở, và Chưởng sự Tân Giả khố Lý Ứng Vinh dù cho không hài lòng nàng không thạo việc, nhưng vẫn thường giúp đỡ để mắt tới nàng.
Chỉ tiếc, tâm địa nàng quá mức lương thiện, lương thiện tới mức mất cả mạng sống.
Một nữ tử như vậy, có lẽ là không ai lại không muốn thân cận. Lâm Văn Lan không nhịn được mà than thở một tiếng, cảm giác sâu sắc sự mặc cảm. Nàng không thể như Tang Chi kia, đối với tất cả mọi người đều bằng sự lương thiện tận tâm từ tim gan, cùng với nụ cười xán lạn treo trên mặt. Tang Chi không nên chết a, công bằng ở đâu! Lúc này, Lâm Văn Lan mang theo một mảnh phức tạp rối loạn trong lòng, khép lại văn tịch ghi chép về Tang Chi.
Trước tới nay Lâm Văn Lan không hề có chút khái niệm về thân thế của Tang Chi, vốn là không có thời gian, không có sức lực, cũng chẳng có quyền gì để đọc. Nàng đã từng bóng gió hỏi dò những cung nữ kia, nhưng đều không tìm ra được câu trả lời.
Thực tế, quả thực khi ấy các cung nữ cũng không biết gì nhiều về gia cảnh của lẫn nhau, trừ phi là có người xuất thân hiển hách một chút nên tự khoe khoang phách lối. Cung nữ, với tư cách là nô tài, mỗi ngày trừ việc học nữ công thì chính là học quy tắc hầu hạ chủ tử, kiêng kị nhất là những lời bàn tán. Nơi hậu cung này, có thể ăn bậy, tuyệt đối không thể nói bậy, đây chính là mạo hiểm rơi đầu. Nhưng dù lệnh trên truyền xuống là cấm thì cũng có lúc vô dụng, ai có thể ngăn được miệng các nàng. Nhưng mà, nội dung đàm tiếu giữa các cung nữ rất ít khi là về bản thân các nàng, hơn phân nửa là bát quái về các chủ tử nương nương. Tang Chi khi ấy học nữ công không tốt, còn đối với mọi người vô cùng tốt, trong lòng nàng thì hoàn toàn là vô tư trong sáng, nhưng vào mắt người khác, bọn họ lại cho rằng nàng có ý đồ đấy.
Sau này xác thực Tang Chi đúng là một đại tỷ ngốc nghếch, bọn họ cũng buông bỏ đề phòng, nhưng thói đời thích ỷ mạng hiếp yếu, sợ dây dưa phiền toái khiến cho Tang Chi mỗi ngày đều bị khi dễ bắt nạt. Kết quả, bị trên chèn bị dưới ép, làm việc không tốt không tránh khỏi bị phạt, ba ngày ăn hai bữa, nếu không phải là chịu gậy đánh thì cũng là làm thêm công việc cho thuần thục, còn không, chính là phạt nhịn ăn nhịn ngủ.
Lại có điều Lâm Văn Lan không biết, chính là dù vậy nhưng Tang Chi vẫn không khá lên chút nào. Ăn bao nhiêu khổ, mà nàng ta trước sau vẫn như một. Không giống người bình thường, cho nên nô tịch của nàng cũng phải dài hơn người khác những nửa trang. Những người khác, bất quá là tình trạng sức khỏe, gia cảnh, xuất thân, mà Tang Chi còn ghi một loạt những lần phạm lỗi xử phạt, ghi đầy đủ nguyên nhân, bên dưới chính là bốn chữ 'Dạy mãi không sửa'.
Lâm Văn Lan nàng giờ đây dở khóc dở cười, vừa bội phục, lại vừa thương tiếc cho Tang Chi. Nàng đột nhiên cảm thấy, Tang Chi người này mới thực sự là người tỉnh táo trong thế giới này. Dù là ở hoàn cảnh nào, dù gặp chuyện tồi tệ đến đâu, nàng vẫn luôn chân thành, vẫn bình tâm, vẫn là chính bản thân mình. Điều càng quan trọng hơn là... nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, dường như trước sau vẫn giữ sơ tâm ban đầu, vẫn luôn là một nữ tử ấm áp thiện lương. Khó trách, cho dù Lục Oanh có tư tâm, nhưng vẫn thân thiết giúp đỡ nàng như thế, cũng khó trách thái độ của Lục Oanh đối với Lâm Văn Lan nàng đã không còn như xưa. Bởi vì, nàng không phải Tang Chi, không phải người dù tới lúc chết vẫn một tâm thuần lương không thẹn. Tang Chi người này, đến với thế giới này một tấm lòng thuần khiết, ra đi cũng vẫn là mang theo tấm lòng như vậy. Suy cho cùng, có mấy người trên đời làm được như thế?
Không biết đã xảy ra chuyện quái quỷ gì, Lâm Văn Lan lại đột ngột xuyên vào cỗ thân thể này. Xem ra chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên. Tang Chi, một cung nữ nhỏ bé đến vô danh, nhưng trong mắt Lâm Văn Lan thì người này tuyệt không phải một người mờ nhạt không ấn tượng. Tất cả mọi người đều cho rằng Tang Chi ngu ngốc đấy, nhưng trực giác của Lâm Văn Lan lại không thấy thế. Nếu ngốc, hẳn sẽ không thể nào dùng sự thiện lương của mình một cách khéo léo như thế, khiến cho người khác dù là có hiếp đáp ngươi, nhưng cũng sẽ không làm hại ngươi. Mà dù ngốc, có ngốc đến thế nào thì dưới sự khắc nghiệt của đủ loại hình phạt nơi này, nhất định sẽ không thể không thay đổi chút nào. Ví dụ như Lâm Văn Lan, không phải là trước sau cũng dần dần thích nghi đấy sao? Nhưng nếu Tang Chi kia không phải là ngốc nghếch, thì có thể là như thế nào đây?
Lâm Văn Lan nhắm mắt lại, suy nghĩ luân chuyển trong đầu. Nàng nhận ra, có thể hết thảy đều là do Tang Chi tự mình lựa chọn. Một người, thân tại nơi gió tanh mưa máu, lại có thể kiên trì giữ lấy lựa chọn của mình, thủy chung làm một người lương thiện ngay thẳng, há lại có thể coi nàng như những kẻ kia?
Mà một người như vậy, lại âm thầm lặng lẽ bỏ mạng nơi này. Rời khỏi, đổi lấy một Lâm Văn Lan. Hết thảy đều là trùng hợp sao?
Nhưng Lâm Văn Lan rốt cuộc vẫn không thể hiểu được là vì lí do gì. Điều kỳ quái hơn chính là, dường như ký ức của nàng về thế giới hiện đại mà nàng thuộc về, ngày càng bị mai một. Nàng nhớ rất rõ mình đến từ nơi nào, đến từ thời đại nào, sống trong môi trường ra sao, đã hưởng một nền giáo dục như thế nào. Nhưng điều không thể tưởng tượng nổi chính là những gương mặt mà nàng đã gặp qua, thậm chí những khuôn mặt đã từng vô cùng quen thuộc, lúc này đều dần trở nên mơ hồ hư ảo. Nàng thậm chí còn