So sánh với cảnh tượng cả đoàn Thái y ra ra vào vào không ngớt ở Thừa Càn cung ngày Hoàng tứ tử đổ bệnh, cảnh tượng ở Khôn Ninh cung lúc này yên ắng lạnh lẽo hơn nhiều.
Tang Chi theo sau Đổng Ngạc phi đi vào, nhận ra bên cạnh Hoàng hậu chỉ có một vị Thái y cao tuổi, chợt nhìn có chút quen mắt, thì ra là vị lão Thái y này cũng đã ở Thừa Càn cung ngày đó. Phùng thái y là Thái y Nhất phẩm, theo điển chế của Thái y viện Thanh sơ kỳ thì đã là quan phẩm cao nhất rồi. Lại nói, ngày ấy ở Thừa Càn cung cũng chỉ toàn Thái y nhị phẩm trở lên tới chẩn bệnh cho Vinh Thân vương, ngay cả Chưởng quản Thái y của Thái Y viện cũng phải đích thân tới.
"Thần thiếp tới thăm Hoàng hậu nương nương." Đổng Ngạc phi hành lễ, Tang Chi đáng ra là phải quỳ xuống, nhưng thâm tâm lo lắng không nguôi, chỉ khuỵu gối làm một cái phúc rồi liền theo Đổng Ngạc phi tới thẳng bên giường.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, sắc mặt hiển nhiên là không ổn, gương mặt vì sốt mà phát hồng lên. Nghe tiếng Đổng Ngạc phi, nàng hé mắt nhìn qua, lại nhìn thấy Tang Chi thất lễ, không nhịn được mà lộ ra mạt vui vẻ lơ đãng. Tia cảm xúc này thoảng qua tức thì, nhưng cũng đã đủ để Đổng Ngạc phi ghi lại trong mắt.
Hoàng hậu lại nói, "Tỷ tỷ sao lại tới Khôn Ninh cung rồi, bổn cung cũng chỉ là cảm lạnh phát sốt mà thôi, không có gì đáng ngại. Thân thể tỷ tỷ suy nhược, mau ngồi xuống đi."
"Chủ tử nương nương dù đổ bệnh nhẹ cũng đủ khiến thần thiếp lo lắng không yên." Lại quay đầu sang hỏi, "Phùng thái y, bệnh tình của Hoàng hậu nương nương thế nào?"
Lão thái y chau mày, nhưng do dự không nói. Biểu tình này của hắn làm cho Tang Chi hận không thể khiến hắn nói mau, đoạn, lại nghe, "Hoàng hậu nương nương... chính là cảm lạnh phát sốt."
"Phải vậy, nhưng cũng không phải vậy." Đổng Ngạc phi nâng giọng, "Phùng thái y đi theo Chưởng quản Thái Y viện, chẳng nhẽ không rõ điều này?"
Phùng Thái y biến sắc, hẳn là bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh rồi. Dĩ nhiên hắn còn nhớ, hắn đã đi theo Chưởng quản Thái y nhiều năm, mà vừa mới đây Chưởng quản vì chẩn sai bệnh cho Tứ a ca Thừa Càn cung mà đã bỏ mạng dưới tay Hoàng đế. Hôm nay Đổng Ngạc phi còn ghi nhớ chuyện này như thế, hắn không thể không hoảng. Phùng thái y quỳ xuống trên đất, "Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương quả thực đúng là phát sốt."
Đổng Ngạc phi nói, "Chẩn được bệnh là tốt. Hoàng hậu nương nương đổ bệnh, các ngươi cũng sẽ toàn tâm toàn ý không thể có nửa phần lãnh đạm."
Ý tứ không trên mặt chữ, lời nói ra lại mang hàm ý khác, khiến cho Phùng thái y lại càng hoảng. Lão thái y đã cao tuổi, dùng cả đời tận tụy tới nay lên đến Nhất phẩm, gia thất đề huề, quan lộ vững vàng, tuy rằng vinh hoa phú quý ba đời không hết, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút, cả gia môn sẽ bị liên lụy. Người trong cung, càng có tuổi sẽ càng chặt chẽ cẩn thận, hắn cũng như thế.
Vội nói, "Lão thần thân là Thái y, dù là bệnh gì cũng không dám chậm trễ lãnh đạm." Ngoài sáng trong tối, muốn nói rằng cũng không phải hắn không tận tâm cứu chữa Vinh Thân vương.
Đổng Ngạc phi nhếch khóe môi, cười cười, "Được vậy thì tốt rồi." Lại hỏi, "Hiện Hoàng hậu nương nương đã giảm sốt hay chưa?"
"Vừa dùng thuốc được một lát, hiện tại vẫn chưa có hiệu quả." Nói tới đây Phùng thái y có chút run, "Một lát nữa... hẳn là sốt nên lui."
Đổng Ngạc phi ngồi xuống bên giường của Hoàng hậu, thanh âm thả nhẹ, "Vậy bổn cung sẽ đợi."
Tang Chi đứng phía sau Đổng Ngạc phi, nhìn gò má người đang nằm trên giường đỏ ửng, lòng nàng cũng nóng như lửa đốt. Người kia khẽ nhắm mắt, một nụ cười khẽ thoảng qua trên dung nhan nàng, "Không cần phải lo lắng." Lời này nói ra không mang theo xưng hô, tựa hồ là nói với Đổng Ngạc phi, nhưng Tang Chi nghe vào lại cảm thấy những lời này là đang nói với mình. Trong lòng lại trào lên đủ loại cảm xúc ngổn ngang, nội tâm trăm mối rối như tơ vò, muốn nói gì đó mà lại biết không thể nói gì, chỉ đành cắn môi chờ đợi mà thôi.
Và, Đổng Ngạc phi há lại không biết dụng ý của Hoàng hậu! Bản thân Đổng Ngạc phi nàng cũng nổi lên một