Đối mặt với sự trêu chọc chờ cơ hội trả đũa của người đàn ông, Đường Ly sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng nghĩ lại thì, tại sao cô phải sợ anh?
Anh là người không muốn sống mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay anh ăn mặc trịnh trọng như vậy, thậm chí còn dùng giả vờ dùng tên của Diệp Liên để lừa cô đến xem hí kịch, tất cả các dấu hiệu đều khác xa so với trước đây.
Điều này không vui chút nào.
Chuyện khác lạ chắc chắn là có điềm.
“Có phải anh thật sự sắp chết… sắp sụp đổ không?” Đường Ly yếu ớt nhìn anh, suy đoán của cô có lý mà.
Mọi thứ đang trở lại điểm giữa làn trước bọn họ kết thúc đột ngột.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Em thấy ông đây có giống không?”
“Giống lắm.” Cô lẩm bẩm mấy hồi, tiếp tục suy đoán của mình: “Cho nên anh trở nên minh mẫn lúc cuối đời, anh hẹn em ra ngoài để kéo em làm đệm lưng cho anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Mẹ nó chứ.”
Tần Du bực bội kéo cà vạt, khi anh nói tục còn cố ý quay người tránh cô một chút.
"Đường Ly, em có thể có chút lòng tin với ông đây được không?"
Anh mắng xong, đưa tay lên muốn chạm vào đầu nhỏ của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại giống như chim sợ cành cong, ngay khoảnh khắc anh giơ tay, cô cắn một nhát vào cổ tay anh sau đó chạy trối chết.
Để lại một mình Tần Du cô đơn đứng tại chỗ.
Rõ ràng người đàn ông cũng phát bực trước hành động phản kháng của cô.
Đầu lưỡi anh liếm nhẹ bờ môi mỏng, ngón tay vân vê một vị trí nào đó trong không trung.
Anh thật sự muốn bạch bạch cái miệng nhỏ nhắn của cô ngay tại chỗ, đâm gậy thịt lớn vào đến khi mắt cô trợn tròn, nước miếng chảy ròng. Anh còn muốn hỏi xem trong đầu cô đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì thế.
“Sĩ quan…?” Người trong đội đặc công đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ xin chỉ thị.
Người đàn ông bị cắt ngang dòng suy nghĩ, anh lạnh lùng nhướng mày: “Còn ngây ra đó làm cái gì không biết!”
Đường Ly chạy trốn rất nhanh và cực kỳ thông thạo, không biết từ lầu mấy chạy đến lầu một. Cô trốn ở góc hành lang đối diện với cửa ra vào để giảm tốc độ.
Nơi soát vé và bên ngoài đều có người của đội đặc công tuần tra nên cô không dám tùy tiện chạy ra ngoài, chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ này.
Rốt cuộc Tần Du bày ra một màn này tối nay để làm gì?
Cô nhìn đám khách quý trang phục lộng lẫy mà ngao ngán không nghĩ thông được.
Cô trốn một hồi, có hai cô gái trẻ ăn mặc sang trọng đi về phía bên này.
Đường Ly bí mật lắng nghe, thu thập được thêm nhiều thông tin từ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Chỉ những cặp đôi yêu nhau mới được phép tham dự buổi biểu diễn hí kịch này theo cặp.
Tần Du đứng ra tổ chức buổi biểu diễn, đồng thời phát thiệp mời dưới tên của mình.
Ai không đến sẽ bị xử bắn.
…
Đúng là phong cách của người đàn ông kiêu ngạo đến mức không quan tâm đến sống chết của người khác.
Cộng thêm một chút ngang ngược không thể hiểu thấu.
Đường Ly vừa hơi thất thần, kết quả cô bị hai cô gái đang nói chuyện giết thời gian kia phát hiện ra.
“Cô không sao chứ? Chồng cô đâu rồi?”
Họ thấy cô chỉ có một mình thì vội vàng tỏ ra quan tâm, trò chuyện với cô.
Đường Ly không biết bọn họ, cô co người lại: “Tôi không có chồng…”
Phối hợp với vẻ mặt đau khổ của cô, Tần Du lại được “chết” thêm một lần nữa trong miệng cô.
Trước khi Đường Ly kịp sám hối, từ xa đã truyền đến tiếng của đội đặc công đang tìm kiếm người.
Cô tranh thủ thời gian di chuyển đi.
Động tĩnh lớn như mây đen thổi qua hành lang.
Chương Thanh Dứu và Lạc Vân vừa đối phó với đội đặc công xong, bọn họ quay đầu lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng cô gái đẹp như nàng tiên pha lê.
“Sao tôi chưa từng thấy cô ấy bao giờ nhỉ?” Lạc Vân nghi hoặc.
“Tôi còn định hỏi khăn lụa và màu son môi của cô ấy nữa.” Chương Thanh Dứu cũng không hiểu ra sao: “Xinh đẹp thật đấy.”
Một lát sau.
Lúc Đường Ly bị đội đặc công bắt về phòng bao, chiếc khăn lụa của cô đã rơi mất, son môi cũng phai màu.
Cũng bởi vậy mà cả người cô mang một vẻ