Ngày hôm sau, Đường Ly bỗng nghe thấy Diệp Liên nói bà ấy muốn dẫn cô đi xem một buổi biểu diễn kinh kịch.
Quyết định rất đột ngột.
Sáng hôm đó, cô đang trên đường đến thị trấn đại học, Trần Thiến đã lái xe và kết nối tín hiệu điện thoại với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thu Thu, vé đã đặt hết rồi, cô đi với tôi đi, đi cùng bà già như tôi, bình thường không có ai đi cùng tôi cả..."
Đường Ly từ nhỏ đã không có mẹ ruột, nên không có lý do gì để từ chối.
"Được rồi, vậy tối gặp lại."
Cô vừa giả bộ khôn khéo đồng ý, vừa bắt gặp ánh mắt của Trần Thiến qua gương chiếu hậu, yên lặng làm mặt quỷ với cô ấy.
Đối phó với người già thật không dễ dàng.
Trần Thiến cũng cười.
Thị trấn Đại Học không cho phép xe bên ngoài đi vào, sau khi đến nơi, Đường Ly kêu Trần Thiến đi lòng vòng đâu đó và đón cô sau một tiếng nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cô chờ đến phát chán ở trong khu trụ sở lớn, đơn giản là đến lấy tập tài liệu còn lại hồi còn đi học, nhân tiện giải tỏa tâm trạng một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoa Chính trị là một nơi nhỏ và không có gì nổi bật, hầu như chẳng có ai biết một sinh viên tốt nghiệp loại thường như Đường Ly.
Ngoại trừ giáo viên cố vấn đã giúp cô điều chỉnh hồ sơ vẫn còn nhớ hình như cô nhờ quan hệ mới được vào đây học.
"Tiểu Đường, giờ em dự định sẽ làm gì?"
"... Em không có dự định gì."
Sau khi màn chào hỏi gượng gạo kết thúc, giáo viên cố vấn không giữ cô lại nữa mà để cô đi.
Các mối quan hệ con người và xã hội chẳng qua cũng chỉ là khảo nghiệm gia cảnh mà thôi.
Đường Ly cũng không quan tâm nhiều lắm đến những điều này.
Nếu cô muốn nhờ quan hệ để trèo cao này kia, với hai danh phận, một là con gái của Đường Huân, hai là vị hôn thê của Tần Du, thì trưởng khoa đều phải đích thân đến chào đón cô.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình có tương lai.
Tương lai của cô chính là là lấy được hồ sơ, sau đó tới con phố thương mại bên cạnh mở một quầy bán đồ ăn vặt nhỏ.
Con phố thương mại kia là một nhóm các cửa hàng được thành lập trong các trường đại học và trung học cơ sở, những thứ họ bán đều có giá cả phải chăng.
Cô thường xuyên đến đây hồi còn đi học, Diệp Liên thấy cô thường mua những món đồ không đáng tiền, tưởng Tần Du tính toán tiết kiệm với cô, thế là lại kêu Tần Du cho cô thêm tiền tiêu vặt.
Đó thực sự là cách các ông bố nuôi dạy con gái.
Nghĩ đến đây, Đường Ly không nhịn được mà thở dài.
Cô biết Tần Du rất giàu có, anh không quan tâm mỗi tháng đưa cho cô bao nhiêu tiền.
Anh sẽ không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Anh ấy quá bận để có thể hạ mình xuống.
Hôm nay tâm trạng của Đường Ly có hơi buồn bực, thậm chí cô còn nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Đại khái là khi còn học cấp hai, khi cô mới được Tần Du "nhận nuôi", còn chưa kịp làm một phản đồ nhỏ thì đã nổi tiếng là học sinh bị điểm kém trong lớp, còn có một lần nghỉ học đến đây đi dạo.
Trong cửa hàng nhỏ bán vòng tay này, cô tình cờ gặp ba bốn bạn nữ cùng lớp với mình.
Đó là mấy đứa con gái được nước lấn tới, hay ra vẻ nhất trong lớp, vừa thấy con chuột đã giơ chân lên giẫm xuống, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra cô.
"Ồ, đây không phải là Đường Ly sao?"
Dường như cái giọng điệu khoe khoang và những nụ cười giễu cợt vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đám nữ sinh này biết cô rụt