Thời gian lái xe qua đêm vẫn còn dài.
Đường Ly quấn mình trong một chiếc áo choàng để giữ ấm, cố làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân và cuộn mình trong góc ghế để ngủ.
Cô đã trưởng thành và cũng hiểu chuyện rồi, cô biết rằng bây giờ không phải lúc để cô gây rối với Tần Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ cần anh hơn cô lúc này, chính là đất nước này.
Nhưng thân thể của cô đã sớm bị đàn ông làm cho mềm mại mỏng manh rồi, ngồi xe địa hình quá cứng, khi xe lắc lư cô chỉ phải quỳ một lúc thôi mà đã chịu không nổi rồi...
Huống chi là ngủ.
Cô cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được, nên cũng chỉ có thể giả vờ ngủ thôi.
Không biết qua bao lâu, vô số cuộc liên lạc mà người đàn ông tham gia cũng đã kết thúc.
Trong xe yên tĩnh lại, hơi thở thô ráp nóng rực của anh nháy mắt tới gần, phả vào tai cô.
"Nói chuyện không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết cô chưa ngủ.
"Ừm... nói chuyện đi." Đường Ly ngái ngủ trả lời.
Đến nỗi nói về cái gì, hừm, thật khó để chọn chủ đề.
Cô trêu đùa lại mang chút làm nũng, thản nhiên hỏi: "Nếu không phải Trần Thiến kịp thời nói cho em biết tình hình của anh, anh định giải thích thế nào với em đây?"
Anh ôm cô, trấn tĩnh lại, mượn cớ mà giải thích: “Anh uống say, ngủ lại nhà bạn”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi giống như thực sự đã uống say vậy.
Nhưng cô vẫn muốn chọc thủng những lỗ hổng trong lời giải thích của anh.
Ai bảo anh luôn ôm chặt cô không buông chứ.
"Nhưng... anh không có bạn mà." Đường Ly nhìn thẳng vào người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn hơi thở như lam: "Daddy, hóa ra anh nói dối cũng rất giả đấy."
Trước mặt những người thân thiết, dù có nói dối hay không, chỉ cần một ánh nhìn là biết.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô dường như khiến Tần Du cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.
Những ngón tay anh chạm vào môi cô, như thể đang cảm nhận nhiệt độ môi khi cô cười vậy.
Cũng giống như học hành vụng về vậy.
Anh rõ ràng là đã quá mệt mỏi, nét mặt căng thẳng, không thể làm ra vẻ mặt thoải mái như vậy.
Đường Ly có chút đau lòng, sớm biết vậy, cô đã không giao cho anh nhiệm vụ nặng nề như tiếp khách trong hôn lễ rồi.
“Hình như em chưa từng thấy anh cười.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Anh chỉ cười vào ban ngày thôi.” Tần Du nghiêm túc tính toán với cô.
Trong hôn lễ ban ngày, anh đã nhận lời chúc mừng đến từ tất cả mọi người.
Dù cho anh bị nghi là sắp thất thế đi chăng nữa, những người đó vẫn nịnh nọt khi gặp anh, chúc anh và Đường Ly trăm năm hạnh phúc và mãi mãi yêu thương nhau.
Nhiều không đếm xuể.
Thật là những lời khen giả tạo.
Tuy nhiên, anh vẫn cười nhẹ và đáp lại lời chúc phúc của họ.
Vì người được chúc phúc là cô nên anh đều có thể coi tất cả những lời chúc khách sáo đó là sự thật.
“Đêm tân hôn, chúng ta bù lại sau.” Anh không nhịn được ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc xanh đang rối như tổ quạ của cô.
Cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi rất thơm, sự mềm mại của cô khiến anh cảm thấy hài lòng và dễ chịu.
Nhưng nghĩ lại, tiểu mỹ nhân của anh vừa tắm xong, lộ ra cặp vú to trắng nõn, tiểu huyệt hồng nhuận non mềm, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh động phòng, cùng nhau trải qua đêm xuân, nhưng anh lại bị làm phiền bởi những thứ khác...
Tần Du buồn bực thở hắt ra.
Mấy việc chết tiệt này, tốt hơn hết là nhanh kết thúc đi.
Chiếc xe địa hình chạy từ đêm tối đến rạng sáng, khi trời vừa hửng sáng, họ đã đến rất gần biển rồi.
Hơi nước vùng uyên hải ngưng tụ trên cửa kính ô tô, giống như sương mù và mưa vậy.
Đường chân trời trước bình minh có màu trắng, cứ tiếp tục kéo dài đến tận điểm cuối.
Thực ra là do sương mù dày đặc.
Mạch suy nghĩ được sắp xếp lại lần cuối cũng vẫn khá mơ hồ.
Đường Ly vẫn đang suy nghĩ.
Cô đã nghe quá nhiều về cá mập phương nam rồi.
Nhưng rốt cuộc tại sao anh lại xuất phát đột ngột như vậy?
Anh ta.
Trong cái thời đại ăn miếng trả miếng này, tín hiệu hành động là hoàn toàn không cần thiết.
"Anh ta là Bùi Xu."
Tần Du nghiêng đầu nhìn biển rộng mênh mông ngoài